Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 496 : Cháu gái nhỏ phương xa

Ngày đăng: 03:33 30/04/20


Được Cố Thành Kiêu dốc lòng chăm sóc, Lâm Thiển thuận lợi vượt qua tuần lễ gian nan nhất. Chẳng những anh chăm sóc tốt cho cô mà lo lắng cho bọn trẻ rất tỉ mỉ, không phiền Lâm Thiển phải bận lòng.



Tay Lâm Thiển vẫn chưa thể xách vật nặng, nhưng ít nhất đã có thể tự lo sinh hoạt cơ bản hằng ngày. Sáng sớm hôm đó, Cố Thành Kiêu đang làm bữa sáng thì đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ. “Alo, mẹ, có chuyện gì?”



“Thành Kiều, mấy ngày nay con có rảnh không?” Cố Thành Kiêu cổ ý quay đầu, liếc mắt nhìn Lâm Thiển một cái: “À, gần đây con rất bận, sao vậy?” “Mẹ thấy con lâu quá không về nhà, ba con rất nhớ con. Gần đây ông ấy lại bị tức ngực, mẹ bảo ông ấy đi bệnh viện một chuyến nhưng ông ấy không chịu.” “Sao lại thế, tốt nhất nên đến bệnh viện một lần cho yên tâm. Thể này đi, lát nữa con về dẫn ba đến bệnh viện kiểm tra.”



Trong điện thoại, Diệp Thiến Như vui vẻ nên nói chuyện cũng có tinh thần hơn: “Thật không?”



“Thật, con không lấy chuyện này ra đùa đâu. Sức khỏe ba quan trọng, nhất định con sẽ về”



“Được rồi, được rồi. Ba mẹ chờ con.”



“Vâng.”



Cúp điện thoại, anh mang bữa sáng lên: “Nam Nam Bắc Bắc, rửa mặt xong chưa? Ăn sáng này.” Nói gì thì nói, anh vốn có uy sẵn nên hai đứa bé vô cùng nghe lời. Một câu anh nói bằng mười cầu của Lâm Thiển.



Trước đây, mỗi lần Lâm Thiển bảo bọn trẻ đánh răng rửa mặt, lúc nào chúng cũng chẳng làm xong, cứ nũng nịu một hai đòi mẹ làm. Bây giờ thì hết rồi, Cố Thành Kiêu nói một câu, bọn trẻ lập tức cun cút đi rửa mặt, lại còn làm vừa nhanh vừa chuẩn.



Lúc ăn cơm cũng vậy, rõ ràng Nam Nam ở nhà trẻ có thể tự mình ăn, nhưng khi ở nhà thì cứ đòi đút. Bây giờ Cố Thành Kiêu chỉ cần hô một câu “Ăn cơm”, cô nhóc chạy còn nhanh hơn cả anh trai, tự giác chủ động cầm thìa xúc ăn. Về điểm này, Lâm Thiển tự thấy mình không bằng. Cố Thành Kiêu: “Hôm nay anh đi ra ngoài một chút, em ở nhà một mình không sao chứ?”




Diệp Thiên Như: “Hai người giống hệt như chị em gái, đâu có giống mẹ con... Thành Kiêu, cô bé này là Diệu Diệu, con nhớ không? Dựa theo vai về, con bé là cháu gái của con đấy.”



Cố Thành Kiêu gật đầu, xác nhận có nhớ. Cô bé tên Diệu Diệu này có vẻ còn nhỏ tuổi, không biết đã trưởng thành chưa. Trước đây ba của Tào Tuệ Hân và Cổ Nguyên là chiến hữu. Lúc ấy bọn họ còn ở trong cùng một khu nhà tập thể. Sau này ông Tào bị thương trên chiến trường, cả nhà bọn họ phải chuyển đến trại an dưỡng ở Hải Nam.



Lúc chuyển nhà, Tào Tuệ Hân chỉ mới hai mươi mấy tuổi. Hai mươi năm qua, chị ta cũng không thay đổi gì nhiều.



Trước đây, nhà họ Cổ và nhà họ Tào thường xuyên qua lại. Sau này, nhà họ Tào chuyển đến Hải Nam, hai nhà dần dần ít liên lạc hơn. Lần này Cổ Nguyên đến Hải Nam, liên lạc lại với bạn cũ, cho nên quan hệ hai nhà mới được nối lại.



“Chị Tuệ, bác Tào vẫn khỏe chứ?” “Ông ấy vẫn khỏe, giờ đang ở Hải Nam. Không khí nơi đó tốt lắm, rất thích hợp để dưỡng lão.”



Diệp Thiến Như: “Phải đó, con xem ba con đi, mới rời đi một thời gian mà đã không khỏe rồi.”



Tào Tuệ Hân tỏ vẻ kinh nghiệm tràn trề: “Đúng vậy ạ. Mấy năm trước ba cháu có trở về đây vài lần, mỗi lần về đều bị viêm khí quản. Sau này ông dứt khoát không chịu về nữa. Họ hàng thân thích cũng lần lượt chuyển đến Hải Nam, cho đến khi Diệu Diệu thi đỗ đại học thì nhà cháu mới về lại vài lần.”



Diệp Thiên Như kéo Diệu Diệu khích lệ, còn nháy mắt với Cố Thành Kiêu: “Thành Kiều, năm ngoái Diệu Diệu vừa mới thi đỗ đại học B. Con bé là tuyển sinh đặc biệt khoa thể dục nhịp điệu, là quán quân toàn quốc nhưng vẫn dựa vào thực lực của mình để thi đỗ đại học B. Tất cả tủ trang trí trong nhà đều bày đầy cúp huy chương. Con thấy cháu nó giỏi không?”



Cố Thành Kiêu vừa thấy dáng vẻ bà mai của mẹ thì đã hiểu ra chân tướng. “Khụ..” Cổ họng anh nghẹn một búng máu to, suýt nữa thì phun ra.