Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 503 : Chào dì lâm thiển

Ngày đăng: 03:33 30/04/20


Lâm Thiển nhìn cô gái kia. Đây chẳng phải là cô gái đã đi dạo trung tâm thương mại với Cố Thành Kiêu sao?!



“Cháu gái anh?” Cô hỏi. Cố Thành Kiêu ấp úng, không biết trả lời thế nào.



Lương Diệu Thẩn cười đáp: “Phải, ngài là dì Lâm Thiển đúng không? Cháu biết ngài.”



Đã dùng từ “ngài”, lại còn thêm từ “dì”, suýt nữa Lâm Thiển phun ra một búng máu. Trong lòng cô nghẹn khuất nhưng chẳng dám biểu hiện ra. “Dì Lâm Thiển, chào dì. Cháu là Lương Diệu Thần, mọi người đều gọi cháu là Diệu Diệu. Chắc dì không biết cháu nhưng cháu biết dì.”



Lâm Thiển đáp lại nụ cười xã giao. Họ hàng nhà họ Cố rất nhiều, cô cũng không thể nhớ hết. Huống chi đã bốn năm năm trôi qua, các cô bé trước đây cũng đã trưởng thành hết rồi, có lẽ cố quên thật.



Nếu là chú cháu, vậy cô đã trách lầm Cố Thành Kiêu rồi.



Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thiển chợt thoải mái lạ thường, cảm thấy hổ thẹn vì đã giận dỗi Cố Thành Kiêu hai ngày nay.



Thật chẳng ngờ, Lương Diệu Thần nói tiếp: “Ông ngoại cháu và ông Cổ là chiến hữu với nhau, cho nên xét theo vai vế, cháu phải gọi chú ấy một tiếng chú.” Chiến hữu, chỉ là chiến hữu, vậy chắc chắn không có quan hệ huyết thống. Trái tim vừa buông lỏng của Lâm Thiển lại lập tức thắt lại. Lương Diệu Thần nói tiếp: “Nhưng nhìn chú ấy trẻ như vậy, nếu gọi chú thì già quá, nên cháu mới gọi là chủ nhỏ.” Cố Thành Kiêu: “...”



Lâm Thiển: “...” Gọi anh là chú thì sợ anh già, thế mà lại gọi cô là dì. Đúng là cười muốn méo miệng.




“Khoảng thời gian này cảm ơn anh đã chăm sóc, sau này anh không cần đến nữa.” “Gì mà không cần, vết thương của em còn chưa lành.”



“Lành rồi.” Lâm Thiển nói nghiêm túc, nghiêm túc đến độ khiển trái tim Cố Thành Kiêu hoảng loạn, “Lành rồi, chuyện đến đây thôi.” Cố Thành Kiêu thở dài, chuyện gì tới cũng phải tới, “Anh và Diệu Diệu không có quan hệ gì cả.” “Không cần nói với tôi.”



“Em... em thế này... sẽ làm anh nghĩ em đang ghen đấy.”



“Ha, anh tự phụ quá rồi đấy!”



Cố Thành Kiêu hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại, nói năng có trật tự: “Hôm qua anh về nhà thăm ba, mới biết Diệu Diệu và mẹ con bé ở nhà anh. Trước đây ông ngoại con bé và nhà anh ở cùng một khu nhà tập thể, sau này ông ngoại con bé bị thương, cả nhà phải chuyển đi Hải Nam, lúc đó con bé vẫn còn chưa chào đời. Ba mẹ anh ở Hải Nam được gia đình họ chăm sóc nhiệt tình, bây giờ Diệu Diệu một mình ở thành phố B đi học, căn cứ theo lễ nghĩa, gia đình anh phải chăm sóc con bé một chút. Nhưng anh và con bé không có quan hệ gì hết.”



Lâm Thiển thờ ơ: “Nói xong chưa?”



“Anh không biết em muốn nghe gì, anh cũng chẳng biết gì về con bé, anh phải nói gì chứ?” “Nói xong rồi thì đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”



Cố Thành Kiêu vẫn không nhúc nhích, nhìn cô chằm chằm, khổ não nói: “Sao em càng ngày càng khó hiểu như vậy? Rốt cuộc em muốn giận dỗi anh đến bao giờ? Đừng giở tính trẻ con ra nữa được không?”