Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 507 : Tôi chỉ có một vợ thôi
Ngày đăng: 03:33 30/04/20
Trong ga tàu điện, Lâm Thiển bước thẳng về phía trước.
Gió lạnh gào thét bên tai, nhưng cô cảm ơn luồng gió lạnh đã thổi bay nước mắt của mình. Chết tâm hoàn toàn chính là cảm giác này đây, không buồn, không vui, đau lòng đến tận cùng, chỉ còn chết lặng. Cô lên tàu điện ngầm, đoàn tàu từ từ đi nhanh dần. Bóng đèn quảng cáo ngoài cửa biến ảo muôn sắc màu, cũng giống như lòng người, không thể nắm bắt. Cuối cùng cũng không kìm nổi, nước mắt cứ rơi giàn giụa trên mặt... Bên kia đường Cố Thành Kiêu đỡ Diệu Diệu lên. Diệu Diệu mặc quần ngố, hai đầu gối ngã xuống đỏ ửng. Cô ta đau phát khóc, nước mắt tuôn rơi, níu lấy tay áo Cố Thành Kiêu, đáng thương nói: “Chú nhỏ, cháu nghĩ cháu bị gãy xương rồi...”
Cố Thành Kiêu lùi lại bước nào thì cô nàng tiến lên bước đó, hai tay níu tay áo anh thật chặt.
“Xương không sao đâu, lát nữa về lấy cồn rửa là được.” Cố Thành Kiêu vừa nói vừa ngoái lại bên kia đường. Không còn thấy bóng dáng Lâm Thiển đâu, chắc cô đi vào trạm tàu điện rồi.
“Cháu đau quá, tất cũng rách rồi... xấu xí quá...” Cố Thành Kiêu rút mạnh tay về, thuận thể giơ lên nhìn đồng hồ. Anh phải đi gấp, “Cháu về nhà hàng tìm mẹ đi.”
“Không, cháu muốn đi theo chú.” Diệu Diệu gắt gao níu lấy anh, “Chú nhỏ, cháu thích chú, chú không thích cháu sao?”
“Không.”
“Thiển Thiển, mở cửa ra, chúng ta nói chuyện một chút.”
Lâm Thiển không nói tiếng nào, đóng cửa lại. “A...” Cố Thành Kiêu rên lên. Anh thò tay qua khe cửa vào ngăn cô đóng cửa lại. Lâm Thiển cứng rắn nói: “Đừng ngăn tôi, nếu không tôi sập cửa chẹt tay anh.” Nhưng Cố Thành Kiêu không có ý định rút tay lại, “Nếu chặt tay anh có thể khiến em hết giận thì em cứ đóng đi.”
“Anh đừng nghĩ là tôi không dám!” Cô dùng sức đóng cửa lại. “A...” Cố Thành Kiêu nghiến chặt răng cố hết sức nhịn đau.
Lâm Thiển thấy bàn tay anh đỏ ửng, khớp xương trắng bệch, đầu ngón tay bắt đầu tấy lên, chắc chắn rất đau. Cô thả cửa ra, dù sao có xích khóa trái, anh cũng không vào được.
“Anh bị bệnh à?!” “Đúng vậy, chỉ có em mới chữa bệnh cho anh được thôi.” “Bớt nói mấy lời ghê tởm thế này đi, tôi không thích nghe.” “Vậy để anh nói chuyện ngày hôm nay cho em nghe.” “Không cần, tôi không có hứng thú... Buổi tối anh không đi hẹn hò với bạn gái mới của mình mà chạy đến đây làm gì?” Cố Thành Kiêu không biết phải giải thích như thế nào, “Anh vĩnh viễn không thể có bạn gái mới được. Anh chỉ có một vợ thôi, đó chính là em.”
Lâm Thiển vừa nghe xong thì sập mạnh cửa lại. Cố Thành Kiêu đau đến trợn cả mắt, cảm giác tay như đã bị phế.