Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 510 : Trong mắt anh chỉ có mình em
Ngày đăng: 03:33 30/04/20
Cổng bệnh viện đông người, Cố Thành Kiêu thấy cô đi đường không tập trung thì quyết định ôm lấy bả vai cô.
Ánh mắt hừng hực của Lâm Thiển nhìn chằm chằm vào cái tay cả gan ấy, sau đó trừng mắt nhìn anh. “Chỗ này đồng người qua lại, em đi mà không nhìn đường, anh sợ em va phải người ta.”
“Ai đi mà không nhìn đường? Mắt tôi to hơn mắt anh, tầm nhìn rộng hơn anh đấy.”
Cố Thành Kiêu lập tức đầu hàng, “Được rồi được rồi, anh nói sai, vậy xin em nhìn đằng trước được không?” Lâm Thiển lườm anh hung dữ rồi gạt cái tay đang khoác trên vai mình ra, tăng tốc đi về phía trước.
Cố Thành Kiêu đành phải đi theo, vẫn che chở cho cô cẩn thận. Kết quả tái khám lần này khiến Lâm Thiển rất thụ động. Phải đưa đón bọn nhóc, sau khi về nhà còn phải trông nom, cô không thể nào không làm gì mà cứ nằm mãi trên giường dưỡng bệnh được.
Khi sinh bệnh thì người ta mới cảm nhận được tầm quan trọng của người bên cạnh mình.
Lúc này, bên cạnh cô chỉ có Cố Thành Kiêu. Chỉ có anh mới có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc các con của cô, mà cũng chỉ có anh chăm sóc thì cô mới yên tâm 100%. Ngồi trong xe anh, Lâm Thiển nhìn sao cũng thấy anh đang tỏ ra đắc ý. Nhất định anh đang nghĩ: Nhìn đi, chẳng phải em vẫn không thể rời xa anh sao?!
Cố Thành Kiêu thoáng quay qua nhìn cô, cô lập tức trừng mắt lại, “Anh nhìn tôi làm gì?”
“Em không nhìn anh sao biết anh đang nhìn em?”
“Em đỏ mặt làm gì?” “Ai cần anh lo, lo lái xe đi!”
“Vẫn chưa.”
“Anh vào được không?”
“Tôi nói không được thì anh sẽ không vào sao?”
Dứt lời, Cố Thành Kiêu liền mở cửa đi vào, mặt dày mày dạn mỉm cười, “Bọn nhỏ ngủ rồi mới có thể sang đây với em.” Lâm Thiển nói chuyện chẳng hề khách sáo: “Tôi không phải trẻ con, không cần dỗ ngủ.” “Nhiệm vụ của anh là đốc thúc em nghỉ ngơi dưỡng thương mà.” Anh tự giác lấy chăn đệm từ tủ quần áo ra, “Anh sẽ ngủ dưới đất như lúc trước, được không?”
Cố Thành Kiêu cầm chăn đệm đứng trong chốc lát, “Em không nói gì là anh xem như em đã đồng ý.”
Anh vừa trải đệm vừa nói: “Anh đã nói chuyện nghiêm túc với mẹ anh rồi. Bà ấy hứa sẽ không giới thiệu đối tượng cho anh nữa. Sau này chuyện như thế sẽ không xảy ra đâu.” Lâm Thiển chậm rãi nằm xuống, khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Lần này mẹ anh lại càng hận tôi hơn, ngăn cản con trai cưng của bà ấy đi tìm bạn gái, ngăn cản việc nối dõi tông đường của nhà họ Cố các anh. Hèn gì hôm nay tôi cứ bị hắt xì.”
“Nói gì vậy, bị hắt xì là do em lạnh. Còn nữa, anh mãi mãi cũng sẽ không đi tìm bạn gái, anh chỉ nối dõi tông đường với em thôi, nếu em muốn có ba đứa con, anh...” Lâm Thiển giận dữ nguýt anh, “Anh nằm mơ hả?”
Cố Thành Kiêu cười mà không biết ngượng, “Nếu như em muốn có ba đứa thì chúng ta có thể chờ. Nói không chừng mấy năm nữa nhà nước sẽ hủy bỏ kế hoạch hóa gia đình.” “Anh còn nói!” “Em đừng nóng giận, dễ già lắm.” “...” Lâm Thiển dứt khoát xoay người đưa lưng về phía anh, ghen ghét nói: “Vậy anh đi tìm Lương Diệu Thần đi, cô ta còn trẻ đấy.” Cố Thành Kiêu nhoài người qua, chống hai tay bên người cô. “Này, anh làm gì vậy?” Lâm Thiển giật nảy mình, “Đừng có mà làm càn!” “Ha ha, đừng căng thẳng! Anh chỉ muốn nhìn thử xem khi em ghen sẽ thế nào thôi.” Lâm Thiển hung dữ lườm anh rồi quay đầu đi không nhìn anh nữa, “Vô vị.”
Vẻ mặt Cố Thành Kiêu bỗng nhiên trở nên thâm tình: “Trong mắt anh chỉ có em và người khác. Người khác như thế nào anh không biết, anh chỉ biết là, dù em trở nên thể nào thì anh cũng vẫn yêu. Thiển Thiển, em phải tự tin lên, em bây giờ trồng càng đẹp hơn trước đây. Trong mắt anh chỉ nhìn thấy mỗi em, không nhìn thấy ai khác, anh nói thật đấy.”