Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 527 :

Ngày đăng: 03:33 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hôm sau, tại khoa phụ sản ở bệnh viện. A A “Bác sĩ, thời gian này cô ấy bị thương ở bả vai, vừa chụp X-quang vừa làm phẫu thuật, trong lúc phẫu thuật còn gây mê, lỡ như có thai thật thì có giữ2được đứa bé không?” Cố Thành Kiêu bắt được bác sĩ liền huyên thuyên hỏi không ngừng. Anh vừa khẩn trương vừa tự trách, lại vừa lo lắng cho sức khỏe của Lâm Thiên, “Lỡ như không thể giữ được đứa bé, có phải sẽ5ảnh hưởng rất lớn tới sức khỏe của cô ấy không?”

Bác sĩ đã gặp nhiều trường hợp thể này, bình tĩnh nói: “Bây giờ anh biết sốt ruột rồi ư? Sao lúc làm chỉ biết sướng cho mình mà không nghĩ sẽ gây hại cho6sức khỏe của cô ấy?” “...” Mặt Cố Thành Kiêu thoáng chốc đỏ bừng lên. “Trước tiên đừng gấp, đợi xét nghiệm lại đã, đi thôi.” Cố Thành Kiêu dìu Lâm Thiển đi xét nghiệm. Xét nghiệm xong, trên giấy viết bốn chữ “Thụ thai5hai tháng” rất rõ ràng.

Vẫn chưa kịp vui mừng thì anh đã chìm sâu vào tự trách. Tuy lời bác sĩ nói khiến anh khó xử, những câu nào cũng đúng, anh thật sự không nên làm thế.

Lâm Thiển thấy anh cau mày không vui thì an ủi: “Cho dù không chụp X-quang, không phẫu thuật gây mê thì cũng không sinh được mà.”

“Đúng đúng đúng, đều2là lỗi của anh, vậy bây giờ phải làm gì đây?”

“Khám lại rồi nói.” Lâm Thiển đi siêu âm, đưa giấy xét nghiệm cho bác sĩ. Bác sĩ xem xong,5nói: “Trước mắt thai nhi chỉ mới có mầm thai chứ chưa có tim thai. Trước đây cô đã từng chụp X-quang và phẫu thuật, những thứ này đều có0thể gây ảnh hưởng đến thai nhi, đương nhiên cũng không phải tuyệt đối.”

Lâm Thiển: “Bác sĩ, dù có giữ được thai nhi hay không thì chúng tôi cũng không3thể ở nhà đã có hai đứa con nhỏ rồi.” Bác sĩ hơi ngạc nhiên, “Cô còn trẻ thế này mà đã sinh hai đứa rồi sao?”

“Thai đầu là song4thai ạ.”

Ánh mắt bác sĩ nhìn Cố Thành Kiêu càng thêm không vui, khuyên nhủ bóng gió, “Phụ nữ nên tự bảo vệ tốt cho mình, chồng không thương mình thì mình phải tự thương lấy bản thân nhiều hơn.”

Nãy giờ Cố Thành Kiêu không dám nói nửa câu, chỉ cúi đầu, đỏ mặt, vừa hối hận lại vừa xấu hổ giống như trẻ con phạm lỗi. “Qua kiểm tra cho thấy trong vùng chậu của cô có tích một ít dịch, bình thường có hay bị đau lưng không?”

“Thỉnh thoảng cũng có ạ.”

“Con cái bao lớn rồi?”

“Hơn bốn tuổi rồi ạ.”

“Vùng chậu bị tích dịch rất có khả năng là do không chăm sóc tốt trong quá trình hậu sản để lại. Cô đừng xem thường, nó mà trở thành viêm vùng chậu mãn tính thì sẽ rất khó trị.” Bác sĩ liếc nhìn Cố Thành Kiêu, “Làm chồng mà bình thường không quan tâm sức khỏe của vợ chút nào sao? Anh không biết cô ấy bị đau lưng hả?”

Cố Thành Kiêu: “...”

Bác sĩ: “Đừng có lấy cớ bận việc ở đây. Ở nhà còn hai đứa nhỏ, trẻ con bốn tuổi là lúc nổi loạn nhất, làm chồng thì phải có trách nhiệm phụ vợ chăm sóc con cái chứ, đừng để người ta thấy anh chỉ hiến hai con t*ng trùng.”

Cố Thành Kiêu: “...”

“Vùng chậu bị tích dịch có nghiêm trọng không bác sĩ?” Anh vẫn to gan mà hỏi. Bác sĩ: “Vấn đề này nói lớn cũng không lớn, vấn đề nhỏ thôi. Nhưng vấn đề nhỏ mà không xem trọng thì lâu ngày sẽ trở thành vấn đề lớn.”

Cố Thành Kiêu gật đầu lia lịa.

Bác sĩ: “Bình thường phải chú ý vệ sinh sạch sẽ. Trong thời gian hành kinh thì tránh quan hệ vợ chồng, ít ăn thức ăn cay, nếu cảm thấy đau lưng, đau bụng thì trở lại bệnh viện ngay, khi đó sẽ phải dùng thuốc.” Cố Thành Kiêu: “Bây giờ không cần dùng thuốc sao?” Bác sĩ: “Lượng dịch tích trong vùng chậu không nhiều, bình thường không cần uống thuốc, nghỉ ngơi tốt sẽ tự hấp thu. Tốt nhất anh nên gánh vác trách nhiệm của một người chồng, phụ giúp cô ấy nhiều hơn.” Cố Thành Kiêu chân thành gật đầu, “Vâng, vâng.”

Bác sĩ nhìn vẻ mặt tự trách của anh thì đổi chủ đề: “Có điều, anh có thể cùng cô ấy đến đây, có thể xem trọng vấn đề, như thể cũng xem như có lòng. Anh nhìn vợ anh trẻ đẹp thế này, anh không thương sao?” “Thương chứ, nhất định sẽ càng thương cô ấy nhiều hơn.” Cố Thành Kiêu thề thốt. Bác sĩ dò hỏi: “Vậy hai người chọn cách nào? Dùng thuốc? Nạo hút? Không đau đớn? Hay là chờ theo dõi?”

Cố Thành Kiêu: “Chờ theo dõi là sao?”

Bác sĩ kiên nhẫn giải đáp: “Nếu phôi thai không phát triển thì rất có thể sẽ ra máu, sau này sẽ kiểm tra lại xem đã ra sạch máu chưa. Nếu ra sạch rồi thì không cần phẫu thuật, còn chưa sạch thì phải tiến hành nạo hút thai, dùng thuốc cũng vậy. Còn nạo hút thì chỉ cần một lần duy nhất là sạch, đương nhiên cũng gây hại cho cơ thể nhiều nhất.”

Một người đàn ông như Cố Thành Kiêu thì thật sự trong lòng cũng không chắc lắm, “Vậy chọn phương pháp nào ít gây hại cho cơ thể nhất được không?” Bác sĩ suy tư một lát rồi nói: “Vậy thì chờ cuối tuần đến tái khám đi. Nếu phôi thai vẫn chưa có tim thai, rụng được sẽ rụng, không hay không rụng được thì lúc đó sẽ tiến hành làm sạch tử cung. Tuần lễ tiếp theo bất cứ lúc nào cũng phải chú ý đến tình trạng cơ thể.” Sau khi nghe bác sĩ dặn dò, Cố Thành Kiêu càng cẩn thận e dè hơn, cứ xem Lâm Thiển như người mắc bệnh nặng, chỉ muốn lấy xe lăn tới đẩy cô đi. Lên xe, anh cẩn thận thắt dây an toàn cho cô, nắm lấy tay cô, vuốt xe đầu ngón tay của cô. “Tha thứ cho anh được không?” Giọng anh rất trầm thấp, cổ họng còn hơi khàn khàn,

“Sao anh cứ nói những câu cũ rích này mãi vậy? Có thấy phiền không?” “Em thấy phiền anh cũng phải nói... Anh luôn nói sẽ bảo vệ em, muốn dành cho em những điều tốt nhất, vậy mà anh cứ luôn làm tổn thương em...”

Lâm Thiển trêu chọc, “Anh đúng là chú Tiểu Mã mà, sở trường nhất chính là nói vuốt đuôi. Bây giờ anh nói nhiều vậy, tất cả đều là nói nhảm.”

“Nói nhảm anh cũng phải nói, em xem, chuyện đã vậy rồi, có phải... có phải quan hệ của chúng ta đã tiến thêm một bước rồi không?”

Lâm Thiển liếc anh, “Mới vào giai đoạn quan sát bao lâu?”

“Thì anh nói vậy thôi.”

“Nói gì mà nói, ai nói với anh như vậy?!”

Cố Thành Kiêu: “...”

Bây giờ là giai đoạn đặc biệt, nói gì cũng sai, làm gì cũng sai. “Có đi đón bọn nhỏ không đây?” “Đi chứ, đi ngay.” Cố Thành Kiêu ấm ức buông tay cô ra rồi lái xe đi. Chuyện này bọn họ không có ý định nói cho những người khác biệt. Cố Thành Kiêu gần như theo sát Lâm Thiển như hình với bóng, bị Lâm Húc trêu chọc mấy lần. Ba ngày sau, quả thật như lời bác sĩ nói, cục thịt chưa thành hình kia đã rời khỏi cơ thể Lâm Thiển vĩnh viễn khi cô đi vệ sinh. Nhìn thấy vũng máu ấy, Lâm Thiển như trút được gánh nặng, đồng thời cũng cảm thấy rất khó chịu. Dù sao đó cũng là con của cô, chỉ là nó tới không đúng lúc. Đứa bé này rất ngoan, từ đầu đến cuối đều không để mẹ khó chịu nhiều. Lần nôn điên cuồng nọ có lẽ là lần giãy giụa sau cùng của nó. Nó muốn nói cho mẹ nó biết rằng nó đã từng tồn tại. “Thiển Thiển, em đã vào toilet lâu lắm rồi, có sao không?” Cố Thành Kiêu đứng ngoài hỏi, vô cùng lo lắng. Lâm Thiển ấn nút xả nước, dội sạch hết thảy, sau đó đứng dậy mở cửa đi ra như không có chuyện gì, “Đi thôi, vào bệnh viện, có điều tôi cũng chẳng thấy có vấn đề gì.” Cố Thành Kiêu nhìn sắc mặt xanh xao của cô, lo lắng nhìn thoáng qua bồn cầu, “Mất rồi hả?” “Mất rồi.”

Khoảnh khắc ấy, tim anh rất đau, còn đau hơn cả cô nữa.

Anh ôm chặt lấy cô, nói từng chữ: “Thật sự xin lỗi.” Câu này là nói với cô và cũng là nói với đứa bé kia.