Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 529 :

Ngày đăng: 03:33 30/04/20


Đây là lần đầu Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển dự lễ Quốc tế thiếu nhi mùng 1 tháng 6. Hội trường rộng lớn được trang trí vô cùng đẹp đẽ, đến cả người lớn nhìn còn thích chứ nói chi bọn trẻ.



Bọn họ ngồi vào2chỗ, chẳng biết bên cạnh là phụ huynh của bé nào, còn chuẩn bị một nắm que dạ quang. “Anh cũng đi lấy mấy que nhé?”



“Quá trẻ con.” “Cổ vũ cho bọn nhỏ sao lại trẻ con chứ?” Dứt lời, Cố Thành Kiêu liền quay sang5bắt chuyện với vị phụ huynh bên cạnh, “Anh trai, anh lấy mấy que dạ quang này ở đâu vậy?” “Tôi đem từ nhà đến để tạo không khí đấy, anh muốn không?” “Muốn, cho tôi mấy que đi, cảm ơn anh.” Câu còn không được6cơ mà, phụ huynh thời nay đều hiểu trong lòng nhau nghĩ gì. Cố Thành Kiêu cầm que dạ quang trong tay, mắt sáng rỡ khoe với Lâm Thiển, “Cho em một que này, lát nữa huơ lên.”



Lâm Thiển thầm thở dài, “Trẻ con.” Ở một5góc khác trong khán phòng, Diệp Thiến Như và Cổ Nguyên cũng tới. Bà đẩy xe lăn, hai vệ sĩ bảo vệ hai bên, để tránh cho người qua đường và phải ông cụ. Sau khi ổn định chỗ ngồi, Cố Nguyên cẩn thận dặn dò“Hai cậu cũng ngồi xuống đi, đừng để hai đứa nó phát hiện.” “Vâng ạ.” Trên cơ bản, khán phòng đã chật kín người, phía trước là các bạn nhỏ, phía sau là phụ huynh, tất cả đều ngồi ngay ngắn trật tự. Buổi biểu diễn bắt đầu, đầu tiên là từng lớp lên sân khấu biểu diễn múa cờ.



Có đứa bé vừa đi lên, Cố Nguyên liền kích động, “Xa quá, nhìn không rõ. Tôi đã nói là mang theo ống nhòm cho tôi mà bà không nghe.”



Diệp Thiến Như: “Chính miệng ông nói phải khiêm tốn một chút... Ôi tôi cũng không nhìn rõ, mấy đứa bé kia đều mặc quần áo giống nhau, nhìn không biết ai là ai.” Cố Nguyên: “Bà hỏi con trai thử xem.” Diệp Thiển Như: “Vậy chẳng phải là muốn bại lộ sao?” Cổ Nguyên: “Bại lộ thì bại lộ, chúng ta đến xem cháu trai cháu gái của mình cũng không được sao?”



Diệp Thiến Như nhẹ giọng phàn nàn: “Được rồi được rồi, đến lúc đó nếu con trai oán trách thì tôi sẽ nói đó là chủ ý của ông. Tôi không chịu tiếng xấu cho ông đâu.”



Bà lập tức nhắn tin WeChat cho Cố Thành Kiêu. Anh trả lời lại ngay, còn hỏi thêm một câu



“Ba mẹ đang ở đâu vậy?”



“Đang trốn, ba mẹ sẽ không để cục cưng Lâm Thiển của con phát hiện ra đâu.”
Cố Thành Kiêu: “Mẹ, mẹ đừng làm bạn nhỏ sợ, bọn con về nhà ăn cơm đây.” Diệp Thiến Như vui mừng gật đầu liên tục, “Được, vậy thì cùng nhau về nhà.”



Cố Thành Kiêu giải thích: “Là về biệt thự nhà họ Lâm. Ông ngoại của hai đứa đã chuẩn bị xong hết rồi, đang đợi bọn con về ăn cơm.” “... Sao con lại giúp người ngoài thể hả?” Diệp Thiến Như nhẹ giọng nhắc nhở, “Con định về nhà họ Lâm ở rể à?”



“Được vậy thì tốt.”



“Con...”



Cổ Nguyên giữ chặt tay vợ, nhìn bà ý bảo _ “Sao bà lắm lời thế?”



Diệp Thiến Như uất ức, rõ ràng là ông già nhà mình muốn đi theo bọn họ rồi bị phát hiện. Bà chỉ nói thêm vài câu, thế mà lại bị ghét.



Lúc này, Lâm Thiển bình tĩnh nói: “Cảm ơn nhã ý của hai vị, sau này có cơ hội sẽ đến nhà chơi. Hôm nay bọn nhỏ đã mệt, ăn cơm xong còn phải ngủ trưa, không thể sang làm phiền ạ.” Cổ Nguyên ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên, trong mắt đầy vẻ cảm kích, “Được, chúng tôi chờ mọi người tới.”



Sau khi tạm biệt, Diệp Thiển Như cảm thán: “Ông già à, tôi sai thật rồi, sai đến bất hợp lý. Nhìn Lâm Thiển bây giờ, nhà họ Cố chúng ta thật sự có lỗi với nó.”



Cổ Nguyên trầm mặc một hồi rồi nói: “Bà đi sắp xếp đi.” “Sắp xếp gì cơ?” “Liên hoan gia tộc. Mấy năm nay chúng ta không về, cũng không làm tiệc liên hoan, bây giờ trở về, mọi người cũng nên họp mặt một lần, mời mẹ đến luôn.” “Được, nếu mẹ mà biết, không cần mời cũng sẽ tự bay tới.”