Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 531 :
Ngày đăng: 03:33 30/04/20
Bữa tiệc hôm nay, tuy nói là tiệc mừng thọ, nhưng mọi người đều tập trung vào Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển.
Lúc Lâm Thiển vừa về nước, tin đồn nổi lên bốn2phía, mọi người chửi bới cô thậm tệ, thế mà cô cũng chưa từng biện giải cho mình. Sau này Cố Thành Kiêu trở về, cả ngày bám theo ba mẹ con cô5thì lại xuất hiện tin đồn mới. Chẳng qua có liên quan đến Cố Thành Kiêu nên mọi người không dám nói rõ ra mà thôi.
“Mau nhìn kìa, nhân vật chính của hôm6nay tới rồi.” “Ôi, chả trách thủ trưởng Cô cứ nhớ mãi không quên Lâm Thiển. Bà xem, nó đã sinh hai đứa con rồi mà trông vẫn như thiếu nữ.” “Đây được5gọi là vẻ đẹp tự nhiên, tôi và bà có ước cũng không được đâu.” “Bản lĩnh tìm đàn ông của nó tối và bà cũng ước không được. Vậy suốt bốn năm3Thủ trưởng Cố không có ở đây, vừa khéo cho nó ra ngoài phóng túng một lần, vậy mà khi trở về Thủ trưởng Cổ vẫn sẵn lòng chấp nhận nó.” “Trước đó không lâu, Cổ phu nhân còn bảo tôi giới thiệu con gái cho Thủ trưởng Cổ làm quen. Chẳng biết Lâm Thiển chơi chiêu gì mà khiến ông bà Cố chấp nhận lại nó nữa.”
“Chẳng lẽ ông bà Cổ và bà cụ thèm cháu đến phát điên rồi? Ngay cả cốt nhục của gia đình khác cũng không để tâm?” “Không thể nào, chuyện này nhất định có nguyên nhân.” “Còn nguyên nhân gì nữa, là Lâm Thiển cao tay chứ sao?”
Lúc này, chẳng biết Sở Mặc Phong xuất hiện ở sau lưng hai bà từ lúc nào, “Bà mẹ, bà Trương, hai người ở đây nói chuyện tự do quá nhỉ, nói xấu người khác sau lưng không cần chịu trách nhiệm đúng không?”
Dương Nhân giật nảy mình, bà Trương cũng ngây người. Dương Nhân là mợ của Cố Đông Quân, là mẹ ruột của Phan Khả Vân, trước giờ là người thích nhiều chuyện.
Hai bà tự biết đuối lý, bèn nhìn nhau rồi tản đi. Kể từ khi bị Lâm Thiển từ chối lần nữa, Sở Mặc Phong lại ra nước ngoài.
Sở Hà Châu cũng hi vọng con trai đi rèn luyện nhiều hơn, cho nên cũng không can thiệp nhiều. Thấy con trai ngày càng làm việc điềm tĩnh và lão luyện, ông rất vui mừng.
Cố Thành Kiêu giật giật ống tay áo cô, nói khẽ: “Thiển Thiển, thật xin lỗi.”
Cô mơ mơ màng màng, người lớn tuổi nhất nhà họ Cố là bà cụ đã xin lỗi cô, hai ông bà xem trọng phép tắc nhà họ Cổ đã xin lỗi cô, người có quyền lực cao nhất nhà họ Cố là Cố Thành Kiêu cũng xin lỗi cô. Tất cả mọi người đều đang nhìn cô, những ánh mắt chờ mong và hiếu kỳ ấy dường như đều đang chờ đợi khoảnh khắc cô gật đầu tha thứ. Ba cô nói với cô rằng, nếu trong lòng cô vẫn còn Cố Thành Kiêu, vậy thì vì mình, vì bọn nhỏ, hãy cho anh một cơ hội nữa. Dù sao cô người cô sống chung cũng là Cố Thành Kiêu chứ không phải ba mẹ anh.
Bọn nhỏ cũng rất nhớ ba của chúng. Rõ ràng là ba ở ngay bên cạnh, nhưng cứ phải gọi là chú. Chính cô cũng nhiều lần thuyết phục mình rằng, tìm cơ hội, cho Cố Thành Kiêu chút mặt mũi, vậy thì cô và anh sẽ hòa thuận thôi.
Nhưng giờ khắc này, sự ăn năn của họ, ánh mắt trông mong quá mức của họ lại làm cô do dự.
Diệp Thiến Như quá thực tế, nhà họ Cổ cũng làm việc quá rõ ràng. Bọn nhỏ không phải con của Cố Thành Kiêu, bọn họ lập tức tìm đối tượng tái hôn cho anh. Còn bọn nhỏ là con của Cố Thành Kiêu, bọn họ liền hạ mình xin lỗi cô để cầu hòa.
Nhà họ Cố xem trọng cháu nội, chứ không phải đứa con dâu là cô.
Vậy Cố Thành Kiêu thì sao? Lâm Thiển không tự tin như thế, cô vẫn luôn tự ti. Có phải anh đã điều tra qua, đã biết thân phận của bọn nhỏ, nên mới nói với cô như thế? Nên mới không rời không bỏ mà đi theo làm tùy tùng cho cô?