Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 533 :

Ngày đăng: 03:33 30/04/20


Lâm Thiển vốn định quay lại phòng tiệc, thế nhưng vừa đi tới cửa, nghe thấy tiếng hò hét ầm ỉ bên trong, cô liền phản cảm, bèn quyết định quay người đi ra hành lang.



Giữa khách sạn có một khu nghỉ ngơi yên tĩnh, trống trải từ trên xuống dưới, không gian vô cùng rộng2lớn. Cô tìm đại một chỗ để ngồi xuống, không thể diễn tả được uất ức trong lòng.



Anh muốn điều tra thì có thể nói thẳng với tôi mà, tại sao ngoài miệng nói là không để tâm nhưng sau lưng lại đi kiểm chứng cơ chứ? Không để tâm cái mốc xì ấy, là con5của anh đương nhiên anh không để tâm rồi. Anh giả vờ rộng lượng trước mặt tôi là để chứng minh cho sự bao dung của mình ư? Gia đình các người, hễ mở miệng ra là con cháu con cháu, sắp đặt một cái bẫy lớn thế này, chính là để hai đứa nhỏ nhận6tổ quy tông, đồng thời bịt miệng người ngoài. Một mũi tên trúng hai con nhạn, các người thật đúng là lợi hại. Khi tâm trạng phụ nữ không tốt thì sẽ thường phức tạp hóa mọi chuyện, kiểu gì cũng suy nghĩ theo hướng tiêu cực. Hiện tại, Lâm Thiển đang bị chìm đắm trong5cảm xúc bị quan tột độ. Càng nghĩ cô càng thấy không đúng, đây chẳng phải là cô tặng không hai đứa con cho nhà họ Cố sao? Nếu sau này cô và Cố Thành Kiêu không sống với nhau được nữa, vậy nhà họ Cố còn có thể để có dẫn hai đứa nhỏ đi3không?



Cuộc hôn nhân nào không đi đến sinh lão bệnh tử thì không nên tùy tiện cho nó một kết cục. Tám mươi tuổi cũng có thể ly hôn được, huống chi bây giờ bọn họ chỉ mới một người hai mươi tám, một người ba mươi sáu, đều còn trẻ, sau này có thể sống tiếp với nhau hay không, có thể sống với nhau bao lâu đều không nói trước được.



Nếu thế thì con của cô sẽ không còn là con của một mình cô nữa. Cô đang nghĩ ngợi thì một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên sau lưng, “Nghĩ gì mà mặt ủ mày chau thế?” Lâm Thiển quay lại nhìn, Sở Mặc Phong từ đằng sau đi tới. Đôi mắt đen như mực của cậu ta trông có phần tiều tụy, so với cậu thiếu niên từng hăm hở năm ấy, bây giờ cậu ta đã tăng thêm vài phần cảm giác tang thương. “Cháu ngồi đây được không?” “Đương nhiên là được, chỗ này là khu vực công cộng mà, cứ tha hồ mà ngồi.”



Sở Mặc Phong ưu nhã ngồi xuống, cách có một khoảng. “Sao thím ngồi đây một mình vậy?” “Tôi không hợp với không khí bên trong. Vậy còn cậu? Sao cũng ra đây rồi?” “Cháu cũng vậy, hôm nay vừa xuống máy bay là cháu tới đây ngay, may mà không quá muộn.”



“Từ đâu về đây?”



“Từ Mỹ.”



“Vậy sao cậu không về ngủ sớm đi?”
“Rõ ràng chúng có thể lớn lên trong một gia đình hoàn hảo, có mẹ thương yêu, có ba quý mến, vậy sao phải sống trong một gia đình đơn thân cơ chứ? Tôi không thể ích kỷ như thế.”



sở Mặc Phong hỏi: “Thím và chú Hai tái hợp là vì con cái sao?”



“Đúng vậy, do anh ấy hổ thẹn trong lòng thôi. Nếu tôi không có con, mẹ anh ấy đã sắp xếp một cô gái môn đăng hộ đối cho anh ấy từ lâu rồi.” “Cũng không thể nói vậy được, tình cảm của chú Hai đối với thím là thật.” “Thật thật giả giả, ai mà biết được. Vợ chồng làm bạn hai mươi năm cũng có thể trở mặt thành thù, tình yêu là thứ dễ mất giá nhất, còn khó tin hơn cả tiền.” Sở Mặc Phong kinh ngạc nhìn cô, “Thím nghĩ vậy thật sao?”



“Hiểm khi thím suy nghĩ thấu đáo được thể. Thật ra cháu cũng thấy vậy. Không tiền, không sự nghiệp thì không có tư cách yêu đương. Có sự nghiệp và kiếm được tiền thì tự nhiên tình yêu sẽ đến, bây giờ ai cũng rất thực tế.” Lâm Thiên cười nhẹ, “Xem ra Sở đại thiếu gia đi rèn luyện trong mấy năm qua đã hiểu ra được rất nhiều đạo lý lớn nhỉ?”



“Ha ha, đúng vậy, mà hiểu ra xong thấy đau thật...”



Im lặng một hồi, hai người đều cảm thán cho mình. Năm tháng thanh xuân của bọn họ cứ thể một đi không trở lại.



Trong góc khuất, bóng dáng cao ráo của Cố Thành Kiêu có chút thê lương. Không phải anh không để tâm đến cảm xúc của Lâm Thiên, chỉ là trong trường hợp thế này, anh thật sự không rảnh quan tâm đến cô.



Cô ra ngoài hồi lâu mà vẫn chưa vào, anh không yên tâm nên đã đi tìm, không ngờ lại thấy được cảnh này ở đây. Nếu là trước kia thì anh nhất định sẽ lao ra sầm mặt cảnh cáo Sở Mặc Phong. Nhưng anh nghe được gì chứ, anh nghe được cô bảo vì con cái mới tái hợp, anh nghe cô nói tình yêu là thứ rẻ mạt nhất, nghe cô nói... anh chỉ vì hổ thẹn nên mới đến tìm cô. Cô thật sự cho rằng như thế sao? Nhìn thấy bọn họ vừa nói cười ôn lại chuyện cũ, vừa tâm sự thoải mái với nhau, anh ghen tỵ đến phát điên. Trong lòng anh có một nỗi chua xót không thể diễn tả, đau đớn âm mỉ, hồi lâu sau vẫn chưa thể bình thường lại được...