Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 537 :
Ngày đăng: 03:33 30/04/20
Bà cụ giữ Sở Mặc Phong lại ăn cơm. Sở Mặc Phong ăn xong thì đi ngay. Cậu cứ có cảm giác ánh mắt chú Hai nhìn cậu rất bất mãn, cho nên vô cùng thức thời mà rời đi.
Sau cơm chiều, Trương Khai2chở Bắc Bắc đi học Taekwondo, Nam Nam ở lại nhà học khiêu vũ với cô giáo Hà. Tuy rằng chỉ dạy học tại gia, nhưng nếu cô ta không có thực lực thì cũng không được chú Niên tuyển vào đây, càng không5qua được sự đồng ý của Cố Thành Kiêu. Khí chất của cô giáo Hà xuất chúng, tinh thông các loại kỹ năng vũ đạo, dương cầm, hội họa, thanh nhạc, vân vân... Trong các giáo viên, chỉ có cô giáo Hà được Cố6Thành Kiêu xem trọng, trở thành giáo viên dạy học toàn thời gian tại gia, thậm chí trong Thành Để còn bố trí phòng riêng cho cô ta. “Một, hai, ba... một, hai, ba...” “Nâng chân lên, duỗi thẳng cánh tay... Giỏi...”
“Lại một lần5nữa, một, hai, ba...”.
Cố Thành Kiêu đứng ở cửa ngắm Nam Nam. Cô bé vừa mới bắt đầu tiếp xúc với vũ đạo, học rất nghiêm túc. Cô giáo dạy nhảy thế nào thì cô bé cũng nhảy thể đấy, dù có khó có3mệt cũng không bỏ cuộc.
Từ trong gương, Hà Mộ Tình nhìn thấy bóng dáng người đứng ở cửa. Đúng là người chủ đã thuê cô ta, cho nên cô ta càng cố sức nhảy. “Nam Nam cần phải tập trung. Xem cô nhảy này, trước tiên bước sang trái rồi xoay hai vòng, lại sang phải xoay hai vòng, thấy chưa?”
“Da.” “Tốt lắm, em nhảy chung với cô nào, đến đây...” Cố Thành Kiêu nhìn Nam Nam, khuôn mặt tràn đầy từ ái. Anh nhìn con thế nào cũng thấy con bé rất đẹp. Nói hơi bất nhã một tí chính là: dù con gái có đi đại tiện thì anh vẫn thấy thơm.
Trong lúc nghỉ ngơi, Cố Thành Kiêu bước tới ôm Nam Nam: “Có mệt không?” “Không mệt đâu ba, chơi vui lắm.” “Con thích là được. Đến đây, uống nước đi.”
Hà Mộ Tình kính cẩn đứng một bên. Lần đầu tiên cô ta đến Thành Để phỏng vấn, khi đó Cố Thành Kiêu vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị, ngay cả nhìn mà cô ta cũng không dám nhìn. Nhưng nụ cười hiền từ của Cố Thành Kiêu bây giờ quả thật khiến tim người cũng phải tan chảy.
“Cố tiên sinh, Nam Nam rất có thiên phú về vũ đạo, phối hợp vô cùng nhịp nhàng.” Lúc cô ta nói chuyện còn kèm theo nụ cười ẩn hiện, ánh mắt như phát sáng.
Nhưng từ đầu đến cuối Cố Thành Kiêu chỉ chú ý nhìn một mình Nam Nam: “Thật không, Nam Nam. Cô giáo khen con đấy.”
“Cố Thành Kiêu, anh thông minh như vậy, chẳng lẽ không nhìn ra ánh mắt Hà Mộ Tình nhìn anh có cái gì đó sao? Hay anh nhìn ra, nhưng anh không ngại?”
“Cái gì là cái gì, anh không thấy cái gì cả.” “Cô ta khiêu vũ, anh còn nhìn cô ta chằm chằm là có ý gì?”
“Anh nhìn Nam Nam mà.”
“Rốt cuộc anh nhìn cô giáo hay nhìn Nam Nam, trong lòng anh tự biết.”
“...” Ghen sao? Anh chẳng hiểu mô tê gì cả!
“Anh nhìn tôi như vậy là sao? Phải, tôi không dịu dàng thục nữ, không có khí chất, nhưng tôi không thích con gái mình học khiêu vũ với cô ta, càng không thích cô ta ở lại trong nhà chúng ta.” Cố Thành Kiêu thở dài, nói nhẹ tênh: “Em không thích thì quá đơn giản, ngày mai bù ba tháng tiền lương, bảo cô ta đừng tới nữa.”
Lâm Thiển lại không vui: “Tại sao phải bù tiền nhiều vậy? Cô ta mới làm có vài ngày, tại sao phải bù ba tháng? Anh còn dám nói không thích cô ta hả, rõ ràng là thiên vị mà.”
“Tốt xấu gì người ta cũng đã bỏ cơ hội du học để ở lại đây dạy. Chúng ta nói không cần thì không cần ngay à, dù sao cũng phải bồi thường chút đỉnh chứ, phải không?” Lâm Thiển mấp máy môi nhưng không nói lời nào, vẫn còn bực bội. Phụ nữ mà đã muốn nổi cáu, dù không có lý do vẫn có thể náo loạn nửa ngày. Huống chi bây giờ có lý do, cô lại càng náo loạn đến vô thời hạn. “Được, được, được, em nói sao thì thế đó, được chưa? Có muốn anh đuổi cô ta ngay bây giờ không?” “Cố Thành Kiêu, thái độ của anh không đàng hoàng. Tôi đang nghiêm túc thảo luận vấn đề này với anh. Đừng có bày đặt nói cho qua.”
Cố Thành Kiêu: “...”