Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 539 :

Ngày đăng: 03:33 30/04/20


Cố Thành Kiêu nói chuyện một phát trúng đích, ngay cả cơ hội tìm cớ mà Hà Mộ Tình cũng không có. Cô ta ấp úng giải thích một hồi nhưng không thể tìm ra lý do hợp lý. - “Cô chẳng những moi tin tức từ con tôi, còn cố2ý lôi kéo làm thân, giả vờ tốt bụng nhắc nhở vợ tôi phải làm bạn với đứa nhỏ nhiều hơn, nhưng kỳ thực là đang chỉ trích cô ấy. Cô có quyền gì nghi ngờ vợ tôi?”



“Tôi...”



“Còn một chuyện cuối cùng, cô Hà, điều kiện quan trọng nhất tôi tuyển5chọn dạy học tại gia là nhân phẩm và đạo đức nhà giáo. Cô cảm thấy cô có qua cửa được không?”



Tới một câu mà Hà Mộ Tình cũng không đáp được. “Tốt nhất cô hãy khấn vái trời xanh rằng từ nay về sau không có số điện thoại lạ6thứ hai nào gọi cho tôi. Bằng không chắc chắn Bộ phận tương quan sẽ mời cô lên uống cà phê đấy. Cô tự lo liệu đi.”



Cố Thành Kiêu nói xong lập tức cúp điện thoại. Vẻ mặt lạnh lùng tuyệt tình, không dài dòng lê thê, không thương hoa tiếc5ngọc. Anh bỏ điện thoại xuống. Sau khi lẳng lặng ngẫm nghĩ, anh liền nhắn một tin qua WeChat cho Lâm Thiển “Người đẹp, buổi tối rảnh không?”



_ “Đẹp trai, anh muốn hẹn tôi sao?”



_ “Phải, người đẹp hãnh diện không?” - “Hẹn ăn khuya được không?” “Được hết, chỉ cần3người đẹp rảnh, anh lập tức phụng bồi.” “Có thể sẽ muộn một chút.”



“Không sao, bao lâu anh cũng chờ.” _ “Ngoan lắm, giống hệt Bảo Nhi, xoa xoa đầu.” Mặt Cố Thành Kiêu méo xẹo. Bảo Nhi chính là chú chó Poodle bà nội nuôi. Lần này bà nội mang Bảo Nhi đến, nói là để chơi đùa cùng với Bắc Bắc và Nam Nam.




“Đúng đúng đúng, tôi cũng biết chuyện này. Má ơi, đây đâu phải là người, là thần mới đúng.” “Thật hay giả đấy? Tra Baidu với Weibo cũng không có.”



“Anh ấy là ai hả, sao có thể tùy tiện tìm kiếm tin tức được? Chắc chắn là được nhà nước bảo vệ lý lịch rồi.” “Oa, anh ấy đẹp trai quá! Dáng người này mà mặc quân trang thì còn đẹp tới mức nào nữa? Không biết anh ấy kết hôn chưa, có bạn gái không nhỉ?” “Nghe đồn kết hôn rồi, nhưng ly hôn chưa thì không biết. Có điều anh ấy đi hơn bốn năm, trong nhà cũng đều cho rằng anh ấy đã hi sinh, làm gì có phụ nữ nào thủ tiết chờ anh ấy nữa chứ?”



“Ha, hay quá, vậy tôi có cơ hội rồi.” Phạn Phạn nghe được tiếng mọi người thảo luận, liền kéo ống tay áo của Lâm Thiển, chỉ chỉ ra ngoài, nói: “Lâm tổng, chồng cậu tới đón kìa.” “Hả?” Nhóm đồng nghiệp kinh ngạc suýt rơi cằm, cả đám ảo não lui về chỗ ngồi. Lâm Thiển khoan thai đi ra cửa, hẹn lại: “Chờ tôi mười phút, tôi thu dọn xong rồi đi. Văn phòng nhỏ quá, không mời anh vào ngồi được.” Cố Thành Kiêu dùng khẩu hình miệng nói: “OK, anh chờ em.” Lâm Thiên cười khẽ với anh, rồi trở vào lại. Cô vỗ tay, hô lớn: “Tan làm thôi! Mọi người về sớm một chút, chú ý an toàn.”



Phạn Phạn thấp giọng trêu chọc cô: “Sao không mang chồng vào đây xem xem? Để mấy cô đang có ý nghĩ không an phận với chồng cậu mau chóng từ bỏ ý định.” Lâm Thiển đắc ý nhếch môi trộm cười: “Tớ thích xem dáng vẻ muốn mà không được của các cô ấy đấy. Ha ha ha ha.”



“Má nó, cậu thật biến thái.”



“Cậu mới biết à? Ha ha ha ha, đi ăn khuya với bọn mình không? Lát nữa sẽ đưa cậu về nhà.”



“Không được, tớ không muốn xem các cậu rắc thức ăn cho chó đâu. Tớ về nhà cũng phòng không chiếc bóng, trừ khi cậu bảo chồng cậu thả chồng tớ về.” “Vậy tớ thật không dám, đành bất lực thôi.” “Dẹp, chẳng đáng mặt bạn thân.”