Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 561 :
Ngày đăng: 03:34 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vâng, cảm ơn Tư lệnh”
Cúp điện thoại xong, vẻ mặt và thái độ của Cố Thành Kiêu khôi phục lại vẻ lạnh lùng. Anh khẽ siết nắm đấm đập lên bàn, đôi mắt đen như mực thoáng qua tia thâm thúy khó lường.
cấp trên giao cho anh một nhiệm vụ nan giải, tính chất khó khăn hoàn toàn khác với vụ án Tam Giác Vàng. Tam Giác Vàng thật sự là vụ án hình sự ma túy, phá tan đường dây tội phạm để nghiêm trị. Còn vụ án này là một nắm tóm cả một ngành nghề. Trước mắt, mục tiêu cấp trên giao cho anh điều tra là người đầu tư trong giới giải trí. Showbiz với anh hoàn toàn xa lạ, tần suất xuất hiện quá cao, có muốn nằm vùng cũng không được. Hơn nữa, anh đã ra đi bốn2năm, chuyện trong làng giải trí lại rối như mớ bòng bong, anh không cách nào thấu hiểu quy tắc bên trong. Cho nên người đầu tiên anh nghĩ đến chính là Cố Nam Hách. “Alo, tối nay em với Phương Tiểu Hi có rảnh không? Gặp nhau nhé?” “Có chứ có chứ, với ai em cũng không rảnh rỗi, nhưng với anh Hai thì lúc nào cũng rảnh. Gặp nhau ở đâu?”
“Hai người đi đâu cũng bị chụp ảnh, hay là ở trong nhà đi. Cũng nhân tiện chị dâu chú muốn xin chữ ký Phương Tiểu Hi.” “Được, vậy đến đây ăn lẩu đi. Em sẽ chuẩn bị rượu thịt đầy đủ.”
“Tôi gặp lại.”
Sau khi hẹn với Cố Nam Hách, anh lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp.
Trong phòng họp, Thẩm Tự An nhíu chặt mày, ngón tay liên tiếp gỡ5xuống bàn phím, suốt một tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ. Cuối cùng anh cũng tập hợp được toàn bộ hồ sơ tài liệu về mục tiêu lần này.
“Lão Đại, anh xem đi. Đây chính là toàn bộ hồ sơ về Kim Trang Sùng. Kim Trang Sùng, giới tính nam, nguyên quán Phúc Kiến, bốn mươi lăm tuổi, đã kết hôn, con ông cháu cha. Nhà họ Kim khởi nghiệp từ một cửa hàng nhỏ, giờ đã phát triển thành một chuỗi 2346 siêu thị trên cả nước. Nhà họ Kim ở Phúc Kiến có lịch sử cả trăm năm. Sự kiện gây chấn động đầu tiên của ông ta là từ bỏ quyền thừa kế để gia nhập vào showbiz. Sau khi không gây dựng được gì trong làng giải trí thì quay sang làm nhà đầu tư. Ở đây tôi muốn bổ6sung một chút, mẹ của Kim Trang Sùng là người Đài Loan, ông ngoại nằm trong bang hội ở Đài Loan. Từ nhỏ Kim Trang Sùng đã theo mẹ định cư ở Đài Loan rồi lớn lên ở đây. Cũng phải nói thêm, chú Năm của Kim Trang Sùng tên là Kim Bách Minh.”
“Kim Bách Minh?” Trịnh Tử Tuấn cảm thấy cái tên này vô cùng quen thuộc, “Tỷ phú?”
Thẩm Tự An: “Đúng vậy. Danh hiệu tỷ phú của Uông Hải Thành trong suốt mười năm nay đã bị Kim Bách Minh vượt qua rồi.” Tống Cảnh Du: “Như vậy người cấp trên muốn chúng ta điều tra chính là cháu trai của tỷ phú.” Ngụy Nam thở dài nói: “Tội ác nhà tư bản. Loại người này đều có tài sản không rõ nguồn gốc, qua rửa tiền mà thành tỷ phú.”
Cao Kỳ5Khâm hiểu ra lờ mờ, hỏi: “Lão Đại, cấp trên nói chúng ta điều tra Kim Trang Sùng, có phải nhắm đến mục tiêu cuối cùng là Kim Bách Minh không?” Cố Thành Kiêu bình tĩnh nói: “Chưa rõ. Cấp trên chỉ nói đối tượng điều tra là Kim Trang Sùng. Còn Kim Trang Sùng có quan hệ gì với Kim Bách Minh hay không, chờ điều tra xong rồi nói.” Ngụy Nam có chút oán trách, “Loại án này chẳng phải nên giao cho cảnh sát kinh tế sao? Sao lại giao cho chúng ta? Chuyện đầu tư trong giới giải trí chúng ta không quen thuộc.”
Mọi người rối rít đồng ý, chỉ có Cố Thành Kiêu thâm trầm nói: “Không đơn giản như vậy đâu. Thẩm Tự An, cậu tiếp tục điều tra tài liệu, chỉ cần có tài liệu liên quan3đến Kim Trang Sùng thì không được bỏ sót. Những người khác, vẫn theo cách cũ, theo dõi cẩn mật 24/24, điều tra xem Kim Trang Sùng quan hệ với những ai.”
“Rõ!”
Cuộc họp kết thúc, những người khác đều rời đi. Thẩm Tự An khẽ nói với Cố Thành Kiêu, “Lão Đại, gần đây Cố Nam Hách có qua lại với Kim Trang Sùng.”
“Qua lại vì chuyện gì?” Cố Thành Kiêu lập tức nhíu mày, không ngờ lại có liên quan đến Cố Nam Hách. “Anh không cần lo lắng, chỉ đơn thuần là đầu tư điện ảnh thôi. Bộ phim “Khuê Mật) của giải trí Minh Nghiệp vốn do Kim Trang Sùng đầu tư. Nhưng không rõ vì sao đến khi mở máy thì Kim Trang Sùng đột nhiên rút lui.”
“Hai người bọn họ không hợp tác nhiều chứ?” “Không nhiều lắm, chỉ lần này thôi, mà cũng kết thúc rồi. Tôi thấy Lão Đại nên nói vài câu với Cố Nam Hách, cũng để tìm hiểu thêm về Kim Trang Sùng.” “Ừ, tối nay tôi có hẹn ăn lẩu với nó.” Thẩm Tự An khẽ mỉm cười, giơ ngón tay cái lên khen Lão Đại. Lão Đại đã sớm nghĩ ra cách rồi.
Buổi tối, ở chung cư La Nam.
Phương Tiểu Hi đã chuẩn bị xong một bàn nguyên liệu ăn lẩu. Trước kia chưa có cơ hội, nay mới được dịp trổ tài. Cố Nam Hách chợt xuất hiện ở phòng bếp, ôm lấy cô từ phía sau.
“Họ đến chưa? Để em bắc nồi.” “Mới dừng xe.” “Được, vậy để em bật bếp. Anh lui ra chút đi.”
Cố Nam Hách không những không đi ra mà còn tựa cằm lên vai cô, càng ôm chặt, “Gặp anh chị rồi, bao giờ đi gặp ba mẹ anh?” Phương Tiểu Hi run cả người, “Anh đừng có dọa em. Em còn chưa chuẩn bị gì cả.” “Không cần chuẩn bị gì hết. Em đi là được rồi.” “Để nói sau đi. Mà sắp tới đây em có nhiều hoạt động lắm, có được rảnh rỗi đầu. Tránh ra đi nào, em phải xào qua đồ ăn rồi.” Tiếng thức ăn xì xèo vang lên, cả phòng bếp ngào ngạt mùi thơm. Lúc Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển lên đến nơi thì trên bàn đã bày đầy thức ăn. Trước mặt nồi lẩu này, lực chiến đấu của hai cô nàng không tệ. Hai người đàn ông đã ăn no lắm rồi mà Phương Tiểu Hi và Lâm Thiển cũng vẫn còn ăn. Cố Thành Kiêu ra hiệu cho Cố Nam Hách, “Mấy chị em ăn đi. Bọn anh ra chỗ khác hàn huyên một chút.” Cố Nam Hách uống đến chuếnh choáng, lờ đờ ngu ngơ không hiểu, còn tưởng anh trai muốn tâm sự chuyện cưới xin, “Được được, vào phòng làm việc.” Hai người đàn ông vừa mới đứng lên, Lâm Thiển đã thanh minh giúp Cố Nam Hách: “Tiểu Hi, chú Út nhà em trước mặt người thân thì tỏ vẻ khù khờ, nhưng gặp người ngoài thì không như thế đâu.”
Phương Tiểu Hi suýt chút nữa thì sặc vì cười, gật đầu liên tục, “Đúng vậy, chị cũng phát hiện ra. Trước mặt bọn chị thì uy phong lẫm liệt lắm. Sau đó tiếp xúc gần thì mới thấy, hóa ra anh ấy chỉ là con hổ giấy, trong nóng ngoài lạnh.” “Ha ha ha ha, đúng là anh nào em nấy. Chồng em cũng như vậy.” Lúc này tiếng Cố Thành Kiêu từ phòng sách vọng ra, “Lâm Thiển, mang hai chén trà vào đây.” Lâm Thiển bĩu môi với Phương Tiểu Hi, thấp giọng nói, “Xem kìa, tự cao tự đại. Ở nhà còn phải rửa chân cho em... Vâng, tới ngay. Anh muốn trà xanh hay hồng trà?”