Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 590 :
Ngày đăng: 03:34 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Đình hỏi cho bằng được: “Tóm lại ông điều tra chưa? Nếu ông không tra, tôi nhờ bà Trần làm.”
“Không cần đâu, chuyện có to tát gì chứ.” “Thể ông điều tra đi.” “Khỏi, nó là con gái của Phương Diệp.” Chu Đình tạm thời không nhớ được người đó là ai, “Đó là ai hả?” “Là Phượng Diệp nhảy lầu tự sát hơn hai mươi năm trước. Sau hôm phẫu thuật của bà, mẹ con Phương Tiểu Hi có đến bệnh viện thăm. Tôi vừa nhìn là nhận ra ngay, mẹ Phương Tiểu Hi là vợ của Phương Diệp.”
“Cái gì?”
“Bà đừng kích động quá...Cổ Giang vỗ về vợ, “Sau khi Phương Diệp mất, bà Phương đã trả lại cho tôi toàn bộ số tiền tham ô. Sau đó bà ta2chuyển nhà, một mình nuôi con gái. Từ cuộc sống giàu sang, mẹ con bọn họ biến thành kẻ trắng tay, thật đáng thương. Tôi không ngờ Phương Tiểu Hi là con gái của Phương Diệp. Tôi đoán mẹ con họ mất liên lạc chắc chắn là vì bà Phương đã kể sự thật năm đó cho Phương Tiểu Hi biết.”
Chu Đình rất bất ngờ, “Không ngờ trái đất này thật quá nhỏ, có thể gặp được con gái của Phương Diệp. Nó là con gái của Phương Diệp, Phương Diệp là loại người đó, ắt có di truyền. Tôi càng không cho Nam Hách ở chung với loại người này, ông thấy sao?”
Cố Giang không tỏ thái độ. Phương Diệp đã qua đời hơn hai mươi năm rồi, có đánh giá6ông ta thế này thế nọ cũng chẳng có ích gì.
“Không được, không thể để Nam Hách tiếp tục mụ mị nữa. Đợt trước bà Trần có nói với tôi, cháu gái bên nhà mẹ bà ấy vừa du học về, hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp đại học Columbia, rất hợp với Nam Hách nhà mình. Hẹn ngày để hai đứa nó gặp nhau thôi, nếu thấy hợp thì quyết định luôn.”
“Ôi trời, bà làm loạn gì nữa đây? Giờ con nó có tâm trạng đi xem mắt sao? Đã nói với nó nhiều lần trước đây, nó đều giở trò lỡ hẹn, bây giờ nó đồng ý chắc?” “Bây giờ khác xưa, ngày thường ống dễ dãi với nó quá nên nó mới giở trò. Giờ nó đã hơn ba0mươi, không còn nhỏ nữa, mình là cha mẹ mà không thu xếp cho nó thì còn ai thu xếp cho nó đây?”
Cố Giang thở dài: “Tôi không tranh với bà nữa. Hiện giờ đừng vội, đợi bà khỏe hơn rồi tính được không? Tôi nghe bà cả.” Chu Đình: “Ông nói với chủ nhiệm La, tôi muốn xuất viện.”
Phương Tiểu Hi giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không hề để lại tin tức. Sau khi fans nhốn nháo ầm ĩ một trận trên mạng xong, thời gian kéo dài thì nhiệt độ cũng giảm dần. Những bộ phim do Phương Tiểu Hi diễn đều được lần lượt chiếu lại, mỗi lần chiểu là một lần tiêu đề “Tìm Phương Tiểu Hi” lại lên top search, nhưng cũng sẽ xuống rất5nhanh. Cố Nam Hách ngày càng trở nên trầm lặng. Mỗi ngày anh đều đi làm như thường lệ, không tham gia tiệc tùng hay hội họp. Mỗi ngày anh đều đúng giờ về nhà ăn cơm với ba mẹ. Cứ như vậy ba tháng đã trôi qua, Phương Tiểu Hi vẫn chưa quay về. Thật ra lúc này Phương Tiểu Hi cũng không ở xa thành phố B cho lắm. Hai mẹ con họ trở về quê ngoại. Sau khi Phương Diệp mất, mấy người cậu của cô đều sợ mất mặt, nên cắt đứt qua lại với mẹ con cô. Nhưng bà ngoại thương con gái và cháu gái, thường hay gửi đổ cho họ.
Bà ngoại ở một mình dưới quê, con cái đều phân tán khắp nơi, không có9ai bằng lòng ở lại quê nhà.
Nơi này non xanh nước biếc, người tài đất thiêng, bà ngoại không nỡ rời đi.
Kể từ hôm đó, điện thoại của Phương Tiểu Hi đều trong trạng thái tắt máy. Ba tháng trôi qua cô vẫn chưa mở lần nào. Phương Tiểu Hi cùng mẹ và bà ngoại trải qua cuộc sống điền viên như thuở ban đầu ở nơi cách biệt trần thế này. Bà cụ vô cùng vui vẻ, cô cũng không lên mạng bằng điện thoại, nên cũng không biết những tin tức ồn ào trên mạng. Người dân ở thôn này đều là người già trẻ nhỏ, còn thanh niên trai tráng đều đã lên thành phố kiếm việc làm.
Thôn dân chất phác, Phương Tiểu Hi không biết họ có biết cô không, cô chỉ biết mọi người đều đối đãi với cô rất nhiệt tình, cũng không bàn tán to nhỏ sau lưng cô, cũng không có ai kéo cổ ký tên hay chụp hình. Ở nơi này có không là minh tinh nổi tiếng nào cả, cô là chính mình, là người bình thường giống như bao người khác.
Hoàng hôn buông xuống, toàn thung lũng được ánh sáng đỏ cam của mặt trời đang lặn bao phủ. Sắc trời tối dần, thung lũng chuyển từ màu đỏ cam sang màu đỏ tía, sau đó là đỏ sẫm rồi cuối cùng chìm vào bóng đêm.
Dương Mạn nấu cơm xong, “Tiểu Hi, rửa tay vào ăn cơm, gọi bà ngoại con nữa.”
“Dạ.”
Phương Tiểu Hi nhìn vào phòng gọi: “Bà ngoại ơi, ăn cơm.” Bà ngoại trong phòng không lên tiếng. Phương Tiểu Hi rửa tay xong, ngờ ngợ bước vào phòng bà: “Bà ngoại?” Cửa vừa mở cửa ra, cô thấy bà ngoại ngã sõng soài dưới đất, cho nên vội vàng kêu lên: “Bà ngoại, bà ngoại! Mẹ, nhanh vào đây, bà ngoại ngất xỉu rồi.” Dương Mạn bỏ bát xuống, hốt hoảng chạy vào. Bà ngoại nằm sấp, trán có vết thương đang chảy máu, khay và tách trà trên bàn cũng rơi xuống. “Mẹ! Mẹ?” Dương Mạn ấn mạnh huyệt nhân trung của bà lão, huyệt bấm đến sưng lên mà bà lão vẫn không có phản ứng.
Ở nơi thâm sơn cùng cổ này, có gọi xe cấp cứu cũng không có ích gì. Phương Tiểu Hi dứt khoát nói: “Mẹ, đến bệnh viện ở trấn trên ngay.” “Nhưng có thể di chuyển bà ngoại con không?”
“Còn hơn ngồi chờ ở đây, nhanh nhanh mẹ, đỡ bà ngoại lên.” Trước giờ Phương Tiểu Hi không hề biết mình có sức như vậy, có thể cõng bà ngoại hơn 50kg. Cô cũng bà ngoại, chân run cầm cập, nhưng cô vẫn cắn răng cũng ra cửa, không quên dặn Dương Mạn: “Mẹ, vào phòng lấy túi của con sau đó khóa cửa lại.”
“Được, con cẩn thận.” “Con được mà mẹ.” Cuối cùng, Phương Tiểu Hi dốc sức bình sinh công bà ngoại ra tới chỗ ngồi ở ghế sau. Lúc ngồi vào ghế lái mà khớp xương toàn thân của cô vẫn còn run lẩy bẩy. Cô đỗ xe ở đây đã hơn ba tháng, bụi bám dày cả lớp, nhưng cũng may vẫn còn chạy được.
Dương Mạn ngồi ở ghế sau chăm sóc mẹ, vừa ấn huyệt nhân trung vừa gọi bà, cố gắng đánh thức bà dậy. Đường núi gồ ghề, ánh sáng mờ tối, Phương Tiểu Hi nắm chặt vô lăng, cẩn thận lái xe. Mỗi khúc quẹo đều giống như vừa trải qua trận sinh tử. Xe chạy ra khỏi thung lũng, lên tới đường lớn bằng phẳng, Phương Tiểu Hi mới mở điện thoại, gọi 120, “Alo, bệnh viện trung tâm phải không, có bà lão bảy mươi sáu tuổi ngất xỉu tại nhà lúc sẩm tối, trán chảy máu, hôn mê bất tỉnh, tôi đang trên đường đến chỗ các người. Khoảng ba mươi phút sau tôi sẽ đến nơi.”.
Lúc gọi điện, cô nghe tiếng báo tin nhắn WeChat tới liên tục, ting ting ting ting vang không ngớt. “Còn thở, mạch còn đập, không co giật, chỉ hôn mê bất tỉnh.” “Được, được, tôi sẽ cố gắng đến sớm.”