Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 6 : Miệng nói không muốn nhưng cơ thể lại rất thành thật
Ngày đăng: 03:28 30/04/20
Xe chạy được nửa đường thì điện thoại di động của Cố Thành Kiêu vang lên, là người nhà gọi tới. Anh liếc nhìn Lâm Thiển một chút, không dừng xe mà bắt máy luôn, “Alo, chuyện gì vậy mẹ?”
Diệp Thiến Như ở đầu dây bên kia mong đợi hỏi, “Dẫn bạn gái về chưa con trai?”
“Da.”
“Tốt quá rồi, về nhanh đi”
Cố Thành Kiêu lại nhìn lướt qua Lâm Thiển, rồi lo lắng hỏi: “Hôm khác được không, bây giờ tình trạng của cô ấy không tốt lắm”
“Sao thế? Ốm nghén à?” Diệp Thiến Như vừa kích động vừa phấn khởi, “Không sao đâu con trai, ốm nghén càng nhiều càng chứng tỏ thai nhi khỏe mạnh. Dẫn về đi, đừng để con gái người ta có thành kiến với gia đình chúng ta”
“...” Cố Thành Kiêu thật sự cạn lời. Đây là con đường anh tự chọn, có quỳ cũng phải đi hết, “Vậy ba mẹ chuẩn bị tâm lý đầy đủ đi.”
“Được, đã chuẩn bị hết rồi.”
**
*
Trong tòa nhà đồ sộ cổ kính của nhà họ Cố, Cố Nguyên và Diệp Thiến Như ngồi một bên ghế sofa, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển ngồi một bên khác, giữa bàn trà đặt hai tờ giấy chứng nhận kết hôn mới tinh.
Không ai nói tiếng nào, bầu không khí lúng túng đến mức đóng băng.
Ban đầu, hai ông bà Cố còn rất hớn hở, giờ phút này chỉ im lặng. Trước đó kì vọng bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu.
Nhìn tới nhìn lui, đây là con gái sao? Quần áo xốc xếch, mặt mũi bầm dập, tại xuyên mấy lỗ hoa tai. Mặc dù bấy giờ thịnh hành quần rách, nhưng quần áo của cô gái này quá te tua rồi!
Cố Nguyên và Diệp Thiến Như bị đánh chết cũng không ngờ gu thẩm mỹ của con trai mình lại kỳ lạ như thế, hồi lâu mà vẫn không nói được chữ nào.
Mặc dù anh nghiêm túc lạnh lùng, nhưng đôi khi lại chu đáo quan tâm.
“Đói bụng không? Muốn ăn gì không?”
“Không muốn không muốn” Lâm Thiển khéo léo lắc đầu. Đối diện với một người đàn ông vừa lớn tuổi lại mạnh mẽ, cô lập tức biến thành cái bánh bao. Trước khi biết đối phương là địch hay bạn, tốt nhất nên giấu kín thực lực.
Thế nhưng, cái bụng sôi òng ọc lại bán đứng cổ.
Cố Thành Kiêu khẽ nhếch môi cười, “Miệng nói không muốn nhưng cơ thể lại rất thành thật”
“...” Xem ra là một người lão luyện.
Nửa đường lái xe đi kiếm quán ăn thì điện thoại của Cố Thành Kiêu lại reo lên, là người nhà gọi tới, không cần đoán cũng biết mẹ anh muốn nói gì.
Cúp máy, gọi lại, lại cúp máy, lại gọi lại, cuối cùng anh đành thở dài nhận cuộc gọi.
Diệp Thiến Như ở đầu dây bên kia cứ như gặp ma, gào lên giận dữ, “Ba con đã tìm Lâm Bồi xác nhận rồi, Lâm Thiển không phải con gái ông ta! Con muốn mẹ tức chết hả? Ai không tìm lại hết lần này tới lần khác tìm một đứa nam không ra nam, nữ không ra nữ về. Tuổi còn nhỏ thì thôi đi, Lâm Bổi nói ba mẹ nó ly hôn khi nó còn nhỏ, không ai dạy dỗ. Nó còn là một sinh viên cá biệt nữa, mẹ và ba con không đồng ý!”
“Muộn rồi, gạo đã nấu thành cơm”
“Sinh hay không tùy ý. Nó sinh thì chúng ta nuôi, không sinh thì cuốn gói đi sớm!”
“Mẹ, lần này mẹ quá đáng rồi đó.”
“Người quá đáng là con đó Cố Thành Kiêu!” Diệp Thiến Như đã tức giận đến mắt nổ đom đóm, đưa luôn điện thoại cho Cố Nguyên. Giọng Cố Nguyên như chuông lớn, mắng thẳng vào điện thoại, “Con hỗn láo, chuyển đổi nghịch với ba đúng không?”
Giọng ông rất lớn, Cố Thành Kiêu đưa điện thoại ra xa một chút, vô tình nhìn thấy cô nhóc ngồi ở ghế lái phụ đang sợ hãi nhìn mình. Ánh mắt đó như đang nói: Xin anh đừng bỏ tôi lại.