Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 611 :

Ngày đăng: 03:34 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hóa ra, vẫn là anh quá ngây thơ.

Sau khi Tiểu Hi rời khỏi Minh Nghiệp thì danh tiếng liền tuột dốc, mấy lần lên báo toàn là những tin tức tiêu cực. Cô đắc tội với đạo diễn Trương và nhà sản xuất Lưu, còn đắc tội với các nhà đầu tư. Điều này tương đương với việc đắc tội với toàn bộ giới giải trí, con đường sau này sẽ chỉ ngày càng khó đi.

Anh thực sự không thể hiểu được, cô vì rời khỏi anh triệt để mà không ngại bẻ gãy đôi cánh của mình, cũng không ngại hủy hoại tiền đồ tốt đẹp của mình. Chứng kiến Phương Tiểu Hi sụp đổ, ngoài việc tổn thương do bị chia tay, anh còn thương tiếc cho một tài năng. Dù gì cô cũng chính là ảnh hậu mà2anh đã tốn cả năm năm để nâng đỡ. Có điều, với am hiểu của anh về cô, hẳn là cô cũng không quan tâm đến những địa vị và danh dự phù phiếm trong giới giải trí. Cô chỉ vẻn vẹn đam mê diễn xuất mà thôi.

Xem bảng xếp hạng mới nhất về độ hot của các nghệ sĩ, Hà Mộ Tình và Lương Diệu Thần là hai đóa hoa nổi tiếng nhanh nhất. Nhưng anh vẫn luôn cảm thấy vẻ đẹp của họ quá dung tục, cho dù Hà Mộ Tình là nghệ sĩ của Minh Nghiệp. Nhớ ngày ấy, lần đầu tiên anh nhìn thấy Phương Tiểu Hi trong ống kính, cụm từ “đẹp đến kinh ngạc” há đủ để hình dung cô sao?! Anh dùng ánh mắt tinh tường của người đại diện để nhìn, thì mặc6dù bây giờ Hà Mộ Tình và Lương Diệu Thần rất hot, nhưng vẫn còn kém rất rất xa Phương Tiểu Hi. Cô không chỉ dựa vào nhan sắc trời ban, mà còn dựa vào sự kiện trì và nỗ lực của mình. Mà điều kiện bản thân của Hà Mộ Tình và Lương Diệu Thần đều có hạn. Có thể giai đoạn trước bọn họ đã rất cố gắng, nhưng sau khi nổi tiếng lại chẳng thấy cố gắng mà chỉ toàn lăng xê, khẳng định sẽ không tiến xa.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh lại bất giác nhớ cô, vô cùng vô cùng vô cùng nhớ. Nhung nhớ là một ảo ảnh, không thể bắt được, cũng không thể xua đi. Nó thích đi vào tâm trí người ta trong đêm khuya yên tĩnh, tra tấn người ta, giày vò3người ta, thế mà người ta vẫn không có cách nào bắt được nó.

Sau khi chia tay, anh lao vào uống rượu để gây tê nỗi nhớ. Chỉ có làm vậy thì nỗi nhớ sẽ không điên cuồng tra tấn anh nữa.

***

Rốt cuộc Sở Dương cũng mang thai như mong muốn. Cô và Tổng Cảnh Du quanh đi quẩn lại bao nhiêu năm, rốt cuộc cũng gạt bỏ muôn vàn khó khăn mà kết hôn, nhưng sau khi cưới lại không thể hoài thai. Vì điều này mà Sở Dương chẳng những tạm dừng tất cả công việc, mà còn tích cực an dưỡng, rốt cuộc cũng mang thai ở tuổi ba mươi sáu. Phải biết rằng, Sở Mặc Phong - con trai duy nhất của anh ruột Sở Hà Châu của cô đã 28 tuổi, đã có thể gánh vác9sản nghiệp gia đình. Cùng với Cố Thành Kiêu bằng tuổi với Sở Dương, cũng là đại diện cho những người kết hôn muộn và sinh con muộn, nhưng con trai con gái của anh cũng đã lớn hết rồi.

Cho nên, mọi người đều rất mừng và xem trọng cái thai này của Sở Dương.

“Alo, Tiểu Thiển hả, em rảnh không? Chị ở nhà nhàm chán sắp chết rồi, muốn ra ngoài dạo phố, tiện thể mua vài thứ.”

“Rảnh chứ rảnh chứ, chị ở nhà chờ em nhé. Em đưa Nam Nam với Bắc Bắc đến nhà trẻ xong sẽ đến đón chị.”

“Được.”

“À đúng rồi, chị có thể gọi Tiểu Hi ra luôn được không? Em thật sự lo cho chị ấy, nhưng em không có số điện thoại của chị ấy.” “Chị có, chị cũng lo cho em ấy, để4chị gọi thử.” “Được, lát nữa gặp.” Kể từ khi bị đại gia Uông Hải Thành đùa giỡn thì Phương Tiểu Hi hoàn toàn biệt tăm không tin tức. Dường như người trong giới động bằng cô tập thể. Ngay cả đám paparazzi ngày thường thích bới móc đời tư người khác cũng chẳng buồn chụp lén cô nữa. Truy cứu nguyên nhân thì được biết đó là do phía trên dặn dò, hễ là tin tức về Phương Tiểu Hi, bất kể là tốt hay xấu cũng không được đăng.

Đóng băng triệt để thế này thật sự trước giờ chưa từng có. Đã hơn một tuần Phương Tiểu Hi không ra khỏi nhà, vừa nhận được điện thoại của Sở Dương, cô liền đồng ý ngay, còn bảo muốn đích thân chọn quà cho bé cưng chưa ra đời. Chỉ chốc lát sau, ba người gặp nhau ở trung tâm thương mại. Lúc gặp Lâm Thiên, Phương Tiểu Hi vẫn rất ngại. Vì chuyện tình cảm riêng tư của mình mà cắt đứt liên lạc với bạn bè, thậm chí cô còn nghĩ cả đời này sẽ không liên lạc với các cô nữa. Nhưng sau đó ngẫm lại, các cô là các cô, Cố Nam Hách là Cố Nam Hách, cho dù chia tay với Cố Nam Hách thì cũng không ảnh hưởng đến tình bạn của bọn họ.

Cũng may Lâm Thiển và Sở Dương đều là người đối xử với cô thật lòng, không hề nói câu gì khiến cô khó chịu. Bọn họ đều tự động che giấu những gì liên quan đến Cố Nam Hách.

Lâm Thiển và Phương Tiểu Hi kèm Sở Dương ở giữa, ba người sánh bước dạo phố tạo thành một phong cảnh mỹ lệ. Giá trị nhan sắc siêu cao, tỷ lệ ngoái đầu cũng không kém.

Mặc dù giới giải trí đã đóng băng triệt để Phương Tiểu Hi, nhưng độ quốc dân của cô vẫn còn rất cao, có rất nhiều người vẫn nhận ra cô. “Này, đó có phải Phương Tiểu Hi không? Chẳng phải bảo cô ấy nhập viện vì trầm cảm sao? Tôi thấy cô ấy rất khỏe mạnh mà.”

“Đừng có tin mấy tin tức trên mạng. Họ còn bảo cô ấy bị bắt bỏ tù kia kìa.”

“Thật đáng tiếc cho gương mặt và tài diễn xuất của cô ấy. Cô ấy là nữ minh tinh xinh đẹp nhất và diễn xuất tốt nhất mà tôi từng gặp đấy.” “Có lẽ tính cách của cô ấy không phù hợp với giới giải trí. Tôi cảm thấy tiên khi thanh cao trên người cô ấy chẳng có ai sánh bằng.”

Quần chúng hễ đi ngang qua nhận ra cô đều bàn tán vài câu sau lưng, nhưng cô đều mặc kệ.

Lâm Thiển trêu chọc: “Chị đừng giận nha Tiểu Hi. Chị xem kìa, trước kia mọi người đều đuổi theo chị để xin chụp ảnh và xin chữ ký, còn bây giờ chỉ dám chỉ trỏ sau lưng.”

Không phải bạn bè thật sự thì không nói được mấy câu độc địa này. Phương Tiểu Hi cười, nói: “Không sao đâu, cũng vì hết giận nên mới có cơ hội dạo phố với hai người. Đâu phải lúc nào chị cũng tự do thế này.” Sở Dương thấy tâm trạng của cô không tệ, bèn nói: “Chị thấy chuyện này quá kỳ lạ. Trong giới đều đang đồn phía trên muốn đóng băng" em, nhưng là ai mới được, nguyên nhân là gì, không ai có thể nói rõ. Nhất định là có người đang cố tình nhằm vào em, cố tình đóng băng em.” Phương Tiểu Hi chẳng hề lo lắng, “Không quan trọng, dù sao em cũng không có cảm tình gì với giới này. Em vĩnh viễn cũng không thể hiểu được mấy quy tắc ngầm trên bàn rượu. Nếu phía trên đã muốn đóng băng em, thế thì em sẽ cho phía trên toại nguyện.” Sở Dương: “Em nghĩ vậy thật sao?”

Phương Tiểu Hi: “Chị thấy em giống nói đùa lắm hả?... Em nói thật đấy, em cảm thấy mình tự do hơn nhiều, cũng vui vẻ hơn trước nữa.”

Lâm Thiển: “Ha ha, xem ra sau này không cần cắt đứt liên lạc nữa rồi. Mạt chược ba thiểu một thật là buồn chán phải không?”

Phương Tiểu Hi cười đến không ngậm miệng, gật đầu lia lịa, “Sau này hễ gọi là chị sẽ đến ngay.”