Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 625 : Chưa chắc chỉ có mình anh

Ngày đăng: 03:34 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tiểu Hi của chúng ta khinh thường không thèm để ý đến cô ả đầu. Tiểu Hi của chúng ta chỉ cần đứng đó cười mỉm ngọt ngào là có thể tỏa sáng rồi.” Đột nhiên có người hỏi: “Chị Mai Mai, lệnh đóng băng trong giới là của ai thể: Đây không phải rõ ràng là muốn cắt đứt con đường tương lai của Tiểu Hi sao?” “Chị không biết nữa, đối phương trốn hơi kỹ. Tàn nhẫn như thế, không biết Tiểu Hi đã trêu chọc ai nữa?” “Chẳng lẽ là Uông Hải Thành?”

Mai Mai lắc đầu, “Lúc đầu chị cũng nghĩ là Uông Hải Thành, nhưng sau khi ông ta tỉnh rượu thì tự thấy quá xấu hổ, mua vé ra nước2ngoài rồi. Với lại Uông Hải Thành chỉ là thương nhân, cùng lắm cũng chỉ là một nhà đầu tư, đóng bằng một nữ diễn viên làm gì chứ?”

Màn hình trong phòng triển lãm là loại màn hình cỡ lớn, được chiếu trên cao và phóng to gấp nhiều lần hơn các loại thông thường khác. Cho dù như thế thì gương mặt cũng như vóc dáng của Phương Tiểu Hi đều không có điểm nào để bắt bẻ. Cố Nam Hách lặng lẽ ngồi ở dãy sau cùng. Anh không quan tâm đến đề tài mà các nhân viên ngồi ở dãy trước đang bàn tán. Anh nhìn thẳng vào Phương Tiểu Hi trên màn ảnh, cổ và Giang Phong Dật đứng bên cạnh6nhau rất xứng đôi, xứng đôi đến mức làm anh ghen ghét. Đột nhiên Cố Nam Hách đứng phắt dậy, không nói không rằng quay người đi mất.

“Ông chủ, ông chủ?” “Mọi đừng để tâm đến tôi!” Cố Nam Hách phất tay, tức tối quăng một câu rồi bỏ đi. Mọi người thấy thế cũng không dám nhiều lời, càng không dám chạy theo ngăn lại. Ngay cả thằng ngốc cũng biết tâm trạng của ông chủ không tốt.

Thành phố vào đêm, đèn đuốc sáng trưng, nơi nơi đều phồn hoa lấp lánh. Thành phố B là thành phố hoàng kim, nhưng chỉ có người có năng lực mới kiếm được hoàng kim, người vô năng chỉ có thể chạy ôm rác. Cố Nam Hách7lái xe chạy thẳng ra đường. Phương Tiểu Hi có ổn hay không anh đều cảm thấy khó chịu. Cô sống không ổn anh sẽ đau lòng, nhưng cô sống ổn mà lại không cần anh thì anh càng đau khổ hơn.

Mấy ngày trước, anh đã từng hi vọng xa vời, có lẽ chờ cô nếm trải thói đời nóng lạnh trong giới giải trí, chờ cô tiêu hao hết sức hút cuối cùng, cô sẽ về lại Minh Nghiệp. Cho nên lúc lệnh đóng băng vừa xuất hiện, anh đã mặc kệ. Khi Mai Mai nói với anh đám thủy quân điên cuồng phỉ báng cô, anh cũng ép mình thờ ơ.

Nhưng hôm nay, khi thấy Phương Tiểu Hi mặc lễ phục thiết kế4cao cấp của Dior, dịu dàng bước trên thảm đỏ dưới vòng tay chở che của Giang Phong Dật, cuối cùng anh mới biết, chưa chắc chỉ có mình anh mới có thể bảo vệ được cô. Do đó, anh không thể thờ ơ, không thể lại bỏ mặc cô nữa.

Xe lao vun vút đến dưới lầu nhà Phương Tiểu Hi. Lúc này chắc cô không có ở nhà, nhưng cô chắc chắn sẽ về nhà.

Cố Nam Hách tắt máy, xuống xe, đứng đó đợi Phương Tiểu Hi về. Đêm càng khuya, sương càng dày, Cố Nam Hách cảm giác giống như đã chờ qua mấy thế kỉ. Tàn thuốc dưới chân cũng chất thành đống. Đột nhiên, đèn xe phía trước chiếu sáng. Cố6Nam Hách quay sang nhìn, ánh đèn pha chiếu rọi làm cay mắt anh. Đầu xe vừa rẽ thì ngừng lại, Giang Phong Dật xuống xe trước tiên. Giang Phong Dật bước nhanh sang chỗ phó lái, mở cửa xe, lịch sự che đỉnh đầu cho người bên trong: Coi chừng đụng đầu.”

Phương Tiểu Hi cười cười, nhấc váy bước xuống xe.

Cố Nam Hách đứng ở góc tối, vừa khéo nhìn thấy một cảnh này. Bọn họ đứng đối diện nhau dưới ánh đèn đường, chàng thì anh tuấn ngời ngời, nàng thì nhu mì thướt tha, bốn mắt nhìn nhau, chan chứa tình cảm.

Anh bỗng chốc và mạnh điếu thuốc trong tay, vứt nó xuống đất. “Hôm nay cảm ơn anh, sau khi giặt sạch lễ phục em sẽ gửi lại anh.” Trong lòng Phương Tiểu Hi rất xúc động, loại cảm xúc mà đã lâu lắm rồi cô mới cảm nhận lại.

Đêm đã khuya, gió đêm thổi lành lạnh. Giang Phong Dật chẳng nói chẳng rằng, cởi áo khoác tay trang ra. Phương Tiểu Hi lùi ra sau dịu dàng từ chối: “Anh mặc đi, hơi lạnh đấy.” Giang Phong Dật cương quyết khoác lên người cô, còn bảo: “Trời tối lắm rồi, để anh đưa em lên, nếu không anh không yên tâm.”

“Đừng phiền phức thế, anh đưa em đến đây là được rồi. Anh cũng nói mà, đêm đã khuya, anh mau về sớm nghỉ ngơi đi.” Phương Tiểu Hi cúi đầu nhìn áo khoác của anh, “Vậy đến lúc đó em sẽ trả lại áo cho anh luôn.” “Tiểu Hi... Thật ra em không cần trả gấp cho anh vậy đâu, cũng đừng xa cách với anh như thế, chúng ta là bạn mà.”

“Em biết, là bạn thì em càng không thể liên lụy anh được. Gần đây em cũng không ổn lắm, anh biết rõ mà.” Giang Phong Dật trọng nghĩa nói: “Có là gì đâu, cuộc sống luôn lúc chìm lúc nổi, đâu có ai thuận buồm xuôi gió cả đời chứ. Bạn bè chân chính là có thể giúp đỡ nhau vượt qua hoạn nạn.” Phương Tiểu Hi khẽ mỉm cười. Nụ cười của cô rất đẹp, không hề bị lu mờ dưới ánh trăng.

“Tiểu Hi, nếu em vẫn chưa có kế hoạch nào tốt, hay là em hãy tìm hiểu thêm về studio của anh đi?” “Hả?”

“Không phải anh tự khoe, studio của anh phát triển không tệ, chưa từng ký kết lung tung. Nhưng nếu đã ký hợp đồng thì bọn anh sẽ phụ trách đến cùng, em hãy cân nhắc một chút nhé!”

Trong lòng Phương Tiểu Hi cảm thấy ấm áp. Giang Phong Dật chìa cành ô-liu cho cô, cho dù động cơ của anh xuất phát từ tình nghĩa bạn bè hay gì đó thì đây cũng là một loại khẳng định đối với cô. Giang Phong Dật thấy cô không nói thì đề nghị tiếp: “Nếu em thấy giống như nhân tài không được trọng dụng, anh có thể giúp em mở studio cho riêng mình. Bây giờ rất nhiều nghệ sĩ đều có studio riêng. Làm công cho người khác không bằng làm cho chính mình, em nói xem?”

Phương Tiểu Hi nói một cách chân thành: “Em cảm ơn anh rất rất nhiều. Thật ra tham vọng của em cũng không lớn thế. Em chỉ đơn thuần thích nghề diễn mà thôi. Em không để ý mình có nổi tiếng hay không, có trong tay bao nhiêu tư cách phát ngôn, giá trị bản thân bao nhiêu, có thể kiếm được bao nhiêu tiền.”

“Anh biết chứ. Bạn bè lâu năm thể rồi, chẳng lẽ anh còn không hiểu em sao? Cho nên không bằng em ký hợp đồng quản lý với anh đi, để anh vạch ra con đường kế tiếp cho em.”

“Chuyện này... em...” “Không sao, em về suy nghĩ cẩn thận, khi nào nghĩ kĩ rồi thì trả lời anh, không gấp đâu.” “Dạ, cảm ơn anh. Cũng muộn rồi, anh mau đi đi.”

Giang Phong Dật giơ tay ra dấu gọi điện thoại, “Được, hẹn gặp lại, chúng ta liên lạc sau.”

“Vâng.”