Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 630 : Anh đừng đuổi em đi
Ngày đăng: 03:34 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Tư Ý thì trút cơn thịnh nộ lên đầu bác bảo vệ, chỉ mặt ông ta mắng: “Ông già lắm chuyện, ai bảo ông xía vào hả? Tôi thích cãi nhau ở đây đấy, có giỏi thì giam tôi đi.”
Bác bảo vệ thở dài lắc đầu, “Đúng là không hiểu lý lẽ.” “Ông nói cái gì?” Khương Tư Ý giơ tay muốn đánh người thì bị Cố Nam Hách cản lại.
“Bỏ ra, anh dựa vào cái gì mà cản tôi hả?” Khương Tư Ý không đánh được bác bảo vệ thì nhắm vào ngực và mặt Cố Nam Hách đánh tới.
Bác bảo vệ thấy thể thì lập tức tránh sang một bên xem trò hay, không tranh cãi lại thì tránh ra xa thôi. Con nhỏ chua ngoa không phân rõ trái2phải thế này chả trách vị hôn phu đòi từ hôn.
Cố Nam Hách không phản kháng, đứng tại chỗ mặc cho cô ta tát mình. Khương Tư Ý đánh đến khi lòng bàn tay tê rần mới dừng lại. Cô ta độc ác trừng Cố Nam Hách nói: “Tôi không phải là kẻ anh gọi thì đến, đuổi là đi. Muốn quăng tối thì anh cũng phải mất một lớp da.”
Cố Nam Hách liếm khóe môi, mùi máu nhàn nhạt lan trên đầu lưỡi, đây là anh nợ cô ta. Dường như Khương Tư Ý nhìn thấy sự xa cách trong mắt Cố Nam Hách nên gặng hỏi: “Tôi đánh anh sao anh không tránh?” “Nếu đánh anh một trận có thể làm em bớt giận thì cứ đánh đi.”
“Anh vẫn không bỏ6được Phương Tiểu Hi à? Cho dù biết cô ta đã lợi dụng lẫn lừa dối, anh vẫn không để tâm?”
“Cho dù anh có tốn bao nhiêu nước bọt giải thích giúp Phương Tiểu Hi đều là dư thừa cả. Anh không cần người khác nói cho anh biết cô ấy là người như thế nào. Không phải anh không bỏ được Phương Tiểu Hi mà là anh quá yêu cô ấy. Chờ đến khi em thật sự gặp được người em yêu thì sẽ hiểu cảm giác bây giờ của anh.” “Người tôi yêu chính là anh.” Khương Tư Ý khóc lóc nói.
Cố Nam Hách hỏi: “Nếu Cố Nam Hách anh chỉ là một thằng làm thuê quèn, không có địa vị cũng không quyền thế, em sẽ thích anh sao?” Nói7thẳng ra thì hai người họ là do ba mẹ hai bên vừa lòng về gia đình đối phương nên mới xem mắt tác hợp cho nhau. Thay vì nói kết hôn thành đại gia đình thì nên nói liên hôn thương nghiệp mới chính xác hơn. Nếu đã thật sự yêu một người thì tuyệt đối sẽ không nói với người đó rằng, em chỉ cần anh kết hôn với em, em không quan tâm anh bao dưỡng phụ nữ khác ở bên ngoài.
Cố Nam Hách lại hỏi tiếp: “Nếu ngày mai tập đoàn Cổ Nghiệp phá sản, em vẫn lấy anh sao? Ba mẹ em vẫn đồng ý cho chúng ta ở bên nhau à?”
“...” Khương Tư Ý bị Cố Nam Hách hỏi liên tiếp hai câu làm đầu óc cô4ta mơ hồ. Cô ta vừa lắc đầu vừa khóc, “Không, không, em yêu thầm anh rất nhiều năm rồi, em vẫn luôn thích anh.” “Đó chỉ có thể gọi là sùng bái, tuyệt đối không phải tình yêu chân chính.” Khương Tư Ý đột nhiên hất mạnh tay Cố Nam Hách ra, “Anh đừng hòng em dễ dàng tha cho hai người, anh đừng có mơ!”
“Khương Tư Ý, Khương Tư Ý.” Cố Nam Hách thấy cô ta đột nhiên lùi về phía chạy đi, anh lo lắng tâm trạng cô ta không ổn, sẽ xảy ra chuyện bất trắc. Khương Tư Ý chạy vào xe đạp chân ga phóng xe đi. Cố Nam Hách vội vàng lên xe, ít nhất anh phải đưa cô ta về nhà thì mới yên tâm được.6Nếu cô ta gặp chuyện bất trắc vào lúc này, e là anh sẽ cảm thấy bứt rứt cả đời. Khương Tư Ý lái xe rất xanh, Cố Nam Hách cũng phải đuổi theo rất vội vàng. Màn đêm tối mịt, anh không biết cô ta muốn đi đâu.
Phía trước là ngã ba đường, Khương Tư Ý không bật đèn xi nhan, vừa đến ngã rẽ là lập tức bẻ tay lái.
Cố Nam Hách không kịp phản ứng chạy thẳng về phía trước, “Này... không phải chứ!” Đến khi Cố Nam Hách quay đầu xe chạy vào đường rẽ vừa rồi thì đã không thấy bóng xe Khương Tư Ý đâu nữa.
Cố Nam Hách thở dài nặng nề. Nhớ lại những câu cực đoan vừa rồi của Khương Tư Ý, anh lo lắng thêm.
Sau khi thành công đánh lạc hướng xe Cố Nam Hách, Khương Tư Ý chạy thẳng đến phòng trọ A Lực đang thuê. Hiện A Lực đang đi theo thằng bạn nổi khổ A Cường gửi chuyển phát nhanh, phụ trách chuyển phát toàn bộ hàng bên khu Đông Thành, cũng được xem là ông chủ nhỏ. Tiền lương đãi ngộ cũng ổn, chỉ là thời gian làm việc hơi dài, cũng vất vả hơn.
Lúc Khương Tư Ý đến, vừa đúng lúc A Lực mới tan làm.
“A Lực!”
A Lực tưởng rằng mình bị ảo giác, hơn nửa đêm rồi sao lại nghe thấy tiếng của cô chủ chứ, gã nghi ngờ quay đầu nhìn. “A Lực...” A Lực sững sờ tại chỗ, Khương Tư Ý chạy bổ nhào vào lòng gã, khóc lóc thảm thiết. Gã ngu ngơ giơ hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cô ta, lo lắng hỏi: “Sao vậy?” Gã thấy xe cô ta, “Cô chủ, khuya lắm rồi, sao cô lái xe ra ngoài một mình thế hả? Nguy hiểm lắm, Tiểu Lưu đâu, sao cô không gọi Tiểu Lưu lái xe?”
Khương Tư Ý nghe thế thì càng khóc to hơn, ôm chặt gã. A Lực lúng ta lúng túng, hỏi hồi lâu cô ta cũng không chịu nói gì hết, chỉ biết khóc bù lu bù loa. Gã hết cách đành nói: “Cô chủ, giờ đã khuya lắm rồi, ông bà sẽ lo lắng cho cô đẩy. Tôi đưa cô về nhà trước được không?”
Cuối cùng Khương Tư Ý cũng chịu mở miệng, lắc đầu đáp: “Tôi không muốn về nhà.”
“Vì sao? Ông bà lo cho cô lắm.” “Không đâu, trước khi đi tôi có nói là đi tìm Cố Nam Hách rồi.”
A Lực ngập ngừng, lại là Cố Nam Hách. Đôi mắt gã ảm đạm, giọng nói cũng vô lực: “Vậy sao cô lại tới đây? Cố Nam Hách sẽ lo cho cô đấy.” “Anh ta đi tìm Phương Tiểu Hi bị tôi bắt tại trận ngay trước của nhà cổ ta.” “The...”
“A Lực, Cố Nam Hách không cần tôi nữa, anh ta muốn từ hôn, anh ta muốn từ hôn...” Khương Tư Ý càng khóc thảm thương.
A Lực băn khoăn không biết nên nói gì mới an ủi được cô ta: “Cô chủ...” “Anh đừng đuổi tôi đi. Nếu giờ tôi về nhà với bộ dạng này ba mẹ sẽ rất lo lắng. Nhưng tôi không thể lại đi tìm Cố Nam Hách, tôi không tìm được ai để tâm sự, nên mới tìm anh. Chẳng lẽ anh cũng muốn đuổi tôi đi sao?” “Đương nhiên là không.” A Lực nghĩ nghĩ rồi nói, “Vậy cố lên nhà ngồi nghỉ một lát nhé?”
“Ừ, được.”
Căn phòng thuế không có thang máy, cầu thang vừa bẩn vừa tối, A Lực một tay nắm tay cô ta, một tay cầm điện thoại chiếu sáng, liên tục nhắc nhở: “Nhìn dưới chân, cẩn thận.” Cầu thang có mùi ẩm mốc do cũ kỹ và lâu năm. Khương Tư Ý không chịu nổi, nhưng tay cô ta đã bị A Lực cầm lấy, nên cô ta gạt phăng ý tưởng muốn quay đầu lại. Đến lầu sáu, A Lực rút chìa khóa mở cửa, ngại ngùng nói: “Cô chủ, trong nhà rất nhỏ cũng rất bẩn, cô đừng bắt bẻ.” Họ bước vào căn phòng, bật đèn. Căn phòng giống như A Lực đã tả, rất nhỏ, một phòng ngủ, chỉ lia mắt là nhìn bao quát cả phòng.