Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 632 : Anh đừng quá đáng

Ngày đăng: 03:34 30/04/20


Lễ trao giải tiếp tục diễn ra, khách mời trao giải đã đổi thành hai người khác. Họ đứng trên sân khấu cười cười nói nói pha trò làm cả hội trường tràn đầy tiếng hoan hô reo hò.. Được rồi được rồi, lại pha trò nữa ắt khán giả sẽ đập vỡ hội trường quá. Tiếp theo tôi sẽ tuyên bố, nghệ sĩ giành được giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là...”



Cũng giống như trước, năm màn hình nhỏ trên sân khấu chia2nhau chiếu vào năm nữ nghệ sĩ được đề cử. An Dĩ Phi được mọi người hô tên to nhất trước đó đang nở nụ cười hào phóng, giơ tay vẫy vẫy trước ống kính tỏ ra bản thân rất có phong thái của Ảnh hậu.



“Là An Dĩ Phi... ư?”.



Ngay lúc An Dĩ Phi nghe thấy tên mình thì khóe môi lập tức tỏ ra muốn khóc, kích động đến nỗi vành mắt đỏ hoe. Nhưng đúng lúc cô ta định đứng dậy thì lại nghe khách mời6trao giải nói tiếp chữ “ư”, là câu nghi vấn không phải câu khẳng định, cô ta sững người. Khán giả cũng ồn ào lên, “Đừng úp úp mở mở, tuyên bố mau lên mau lên!”



Khách mời nghịch ngợm nói: “Tôi thấy mọi người quá khẩn trương nên điều tiết bầu không khí ấy mà. Được rồi được rồi, tiếp theo tôi chính thức tuyên bố.” An Dĩ Phi im lặng chịu đựng, vẫn ngồi đoan trang khi phải như cũ.



“Nghệ sĩ đạt được giải nữ diễn viên7chính xuất sắc nhất chính là...” Khách mời nhìn năm gương mặt được đề cử đang ngồi dưới sân khấu rồi lớn tiếng tuyên bố: “Chúc mừng Phương Tiểu Hi hai lần giành được giải thưởng này.”



Cả hội trường sôi nổi huyên náo, đặc biệt là đoàn phim . Cả đoàn phim ai nấy đều nhảy cẫng lên, kích động nước mắt đầy mặt. Bọn họ chuẩn bị cho bộ phim này đã ba năm, quay phim một năm, hậu kỳ một năm. Giờ chẳng4những đạt được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất mà còn cuỗm luôn cả giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Đây chính là khẳng định lớn nhất dành cho đoàn làm phim.



Còn An Dĩ Phi vừa rồi bị khách mời đùa giỡn thì cười càng thêm khoa trương, vừa vỗ mạnh tay vừa lớn tiếng nói chúc mừng, nhưng trong lòng thì liên tục chửi đổng. Phương Tiểu Hi vẫn đang ngớ người vì trước đó có thật sự không ốm hi vọng gì6cả. Cô rất lo mình sẽ liên lụy đoàn phim vì những tin tức xấu của cô trong thời gian gần đây. Thậm chí cô còn không muốn xuất hiện ở buổi liên hoan phim này. Không ngờ, bản thân lại được giải thưởng. Giang Phong Dật đứng lên đầu tiên, ôm siết Phương Tiểu Hi. Sau đó từng nhân viên của đoàn phim lần lượt vỗ vai chúc mừng cô. Lúc này, Phương Tiểu Hi mới chậm chạp có phản ứng, hốc mắt ngấn lệ.




Sau hôm lễ trao giải kết thúc, toàn thể nhân viên của đoàn phim đã bao phòng hạng sang ở khách sạn International Citizen tổ chức tiệc chúc mừng không công khai, còn mời các nhà đầu tư của bộ phim tham dự. Cặp đôi ăn ý xuất sắc nhất Giang Phong Dật và Phương Tiểu Hi đương nhiên nhận được sự chú ý của mọi người.



Vết thương ở lòng bàn chân của Phương Tiểu Hi mấy ngày trước vẫn chưa khỏi hẳn, giờ mang giày cao gót đứng càng lâu thì đau đớn dưới chân càng rõ ràng. Nhưng mọi người đang rất vui vẻ, cô không muốn làm mọi người mất hứng nên không hó hé nửa chữ



Cố Nam Hách là nhà đầu tư quan trọng, đương nhiên cũng được mời tham gia bữa tiệc chúc mừng. Khương Tư Ý cũng đi cùng Cố Nam Hách. Lúc hai người họ xuất hiện trước của khách sạn đã bị phóng viên chực chờ ngoài cửa chụp được. Bức ảnh hai người nắm tay ân ái lập tức đứng trên bảng hot search, toàn dân đều biết.



Cư dân mạng bình luận dường như nhìn được vài manh mối, “Ê, hình như chống tạo không vui cho lắm.”



“Đúng đấy đúng đấy! Khương Tư Ý cười quá lố rồi. Nếu hai người này đứng riêng mỗi người một chỗ, kẻ thì giống như đi dự hôn lễ, còn người kia thì như đi dự tang lễ.” “Bỏ chồng tạo ra, để tao làm anh ấy vui vẻ.”



Vừa bước vào thang máy, Cố Nam Hách trở mặt ngay, dứt khoát gạt tay Khương Tư Ý ra khỏi cánh tay mình. Khương Tư Ý không chịu, càng giữ chặt hơn, lý lẽ hùng hồn nói: “Muốn tôi thả ra đúng không, bây giờ bên ngoài đều là phóng viên, tôi sẽ ra đó nói cho bọn họ biết, ba ruột của Ảnh hậu Phương Tiểu Hi năm đó nhảy lầu tự sát vì phạm tội, giúp cô ta leo lên bảng hot search.”



Cố Nam Hách trừng mắt nhìn cô ta, cảnh cáo: “Cô đừng có quá đáng.” “Thể anh phối hợp đi.”