Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 641 : Có biết anh đau đến mức nào không?

Ngày đăng: 03:35 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

3179

Khương Tư Ý nhảy lên lôi kéo Cố Nam Hách đến bàn rượu. Ở bàn rượu có nhiều loại cocktail, còn có bartender chuyên nghiệp pha chế. Khương Tư Ý gọi một lúc mười hai ly rượu khác nhau theo dạng tổ hợp mười hai con giáp. Cố Nam Hách hơi lo lắng, “Cô gọi nhiều như vậy cho ai uống?”

“Cho anh chứ ai.” “Ai gọi người đó uống.” Khương Tư Ý làm nũng nói: “Ai ui, vì em thấy hình thức rất đẹp mắt. Chọn rượu cũng phải thể hiện chút thành ý chứ.”

Cố Nam Hách không muốn để ý đến cô ta nữa, cảm thấy có nói lý với cô ta cũng vô ích. Cô ta muốn làm gì thì làm.

Lúc này có tiếng xôn xao ngoài cửa, Giang Phong Dật và Phương Tiểu2Hi tay trong tay bước vào. Giang Phong Dật là minh tinh, nhưng cũng là một thương nhân thành công. Anh đứng tên vài công ty và cửa hàng, là một đại gia ngầm. Gần đây sự nghiệp của Phương Tiểu Hi đi lên thuận lợi. Có rạng rỡ, nụ cười luôn hiện diện trên môi.

“Cặp đôi này quá đẹp mắt, sau này sinh con thì đứa bé chắc chắn sẽ rất xuất chúng.” “Đúng vậy, em bé giống ai cũng sẽ rất dễ thương. Ôi, nhìn cằm Phương Tiểu Hi kia, loại cằm này không những đẹp mắt mà còn vượng phu. Bên bác sĩ Vương nói kiểu cằm của cô ấy được nhiều người yêu chuộng nhất đấy.”

“Đúng rồi, tôi cũng muốn có cằm của Phương Tiểu Hi.” Cố Nam Hách không có ý nghe chuyện của người khác, nhưng fans hâm mộ nói chuyện không nhỏ,6âm thanh cá thể lọt vào tai anh.

Anh nhìn hai người từ đằng xa, nam thanh nữ tú, quả thật rất xứng đôi.

Khương Tư Ý ở bên cạnh nói chua chát, “Anh xem họ kìa, thật vui vẻ, nhìn như cặp trời sinh vậy. Bọn họ nhất định là ở cùng nhau rồi, phát triển còn nhanh hơn chúng ta nữa.”

“Cô không lên tiếng thì không ai nói cô câm đâu.”

“Miệng ở trên người em, em muốn nói, anh ngăn được à?” “...” Cố Nam Hách cúi đầu cười lạnh, không chấp nhặt với cô ta.

Khương Tư Ý nâng ly rượu lên, “Uống đi, trên phương diện nào đó thì chúng ta cũng giống nhau, đều là yêu mà không được. Đồng bệnh tương liên, chi bằng chúng ta uống rượu ăn mừng đi.” Cố Nam Hách nâng ly nhưng từ chối cụng ly với cô ta, “Dù ở7phương diện nào, chúng ta cũng đều không giống nhau.” Nói rồi, anh hơi ngửa đầu, uống cạn ly rượu. Anh cũng đã lường trước cảnh tượng này. Chỉ có điều thấy tận mắt còn bị đả kích đau đớn hơn gấp vạn lần. Anh nhận lời tham dự, chính là để có thể nhìn cô từ xa thế này. Lặng lẽ hèn mọn yêu một người phụ nữ, Cố Nam Hách thấy mình điện chắc rồi. Khương Tư Ý nói: “Nhìn anh kia, trong lòng vẫn chưa buông bỏ được cô ta sao? Nếu không, khi nghe em muốn công khai chuyện của Phương Diệp thì anh đã không bẩn lên như vậy.” Cố Nam Hách không nói gì, chỉ liên tục uống rượu.

Khương Tư Ý nói tiếp: “Anh không cần hận em. Chờ đến ngày anh thật sự buông bỏ Phương Tiểu Hi thì chuyện Phương Diệp4sẽ không còn là mối uy hiếp với anh nữa. Em cũng không dựng công khai chuyện xấu của người khác đâu, bằng không anh lại chán ghét em hơn. Nam Hách, chúng ta là người muốn kết hôn, hai người ngồi chung một chiếc thuyền thì sao lại không thể đồng lòng?”

Hết ly này đến ly khác, rượu đặt trước mặt họ cứ giảm đi từng ly. Khương Tư Ý vừa nói vừa lặng lẽ phất tay với bartender, ra hiệu cho anh ta tiếp thêm rượu. “Nam Hách, cả người nhà anh và người nhà em đều mong mỏi cuộc hôn nhân của chúng ta. Không lẽ anh muốn làm gia đình hai bên thất vọng hay sao? Em thật lòng yêu anh, em làm tất cả chỉ vì muốn anh yêu em mà thôi. Anh đừng nghi ngờ thành ý của em, cũng đừng chán ghét6em, em thật lòng với anh đấy.” Cố Nam Hách không hề hay biết mình đã nốc hết biết bao ly rượu trước mặt rồi. Loại cocktail này nhạt vị nhưng nồng độ cồn không hề thấp, uống quá nhiều vẫn cứ say, mà còn ngâm lâu hơn. Khương Tư Ý giả vờ khuyên nhủ: “Nam Hách, em biết tâm trạng anh không tốt, nhưng cũng nên uống ít thôi. Anh uống nhiều quá có hại cho sức khỏe.”

Cố Nam Hách đứng lên. “Anh đi đâu vậy?”, Khương Tư Ý vô cùng gấp gáp, cô ta đang định đưa anh ra ngoài. “Cô cũng muốn đi cùng vào nhà vệ sinh sao?”

“Không...” Khương Tư Ý cười gượng, “Em đỡ anh đi nhé?”

“Không cần.” Cố Nam Hách lắc lư bước đi chệch choạc. Đi đến hành lang, anh hoa mắt nhìn thấy Phương Tiểu Hi. Anh cố hết sức chớp chớp mắt, đúng là cô.

Anh dừng bước, Phương Tiểu Hi đang bước đến cũng dừng lại.

Trong giới của họ, nói lớn là lớn, nói nhỏ là nhỏ. Thành phố B lớn như vậy, lại có nhiều bạn bè chung, nhất định sẽ có ngày bọn họ chạm mặt nhau. Phương Tiểu Hi đã tưởng tượng cảnh gặp mặt rất nhiều lần, mỗi lần cô đều động viên mình mỉm cười chúc mừng anh. Cô từ từ tiến lên, khẽ mỉm cười, nói: “Chúc mừng anh, song hỷ lâm môn.”

Cố Nam Hách nhíu mày, “Song hỷ?”

“Cưới vợ sinh con, không phải là song hỷ sao?” Mắt đột nhiên hoa lên khiển Cố Nam Hách đứng không vững. Anh cũng không cố chống đỡ nói chuyện với cô, lảo đảo dựa vào vách tường.

Phương Tiểu Hi tiến lên một bước, lúc tay sắp chạm vào anh thì cô rụt ngay lại, “Anh... anh không sao chứ? Có muốn gọi cô Khương đến đây không?”

Cố Nam Hách đột nhiên giận dữ, khẽ gầm lên chất vấn: “Em thật sự mong anh kết hôn với cô ta đến vậy sao?”

“...” Phương Tiểu Hi sợ hết hồn, lồng ngực cũng nhói lên đau đớn. “Em cố tình thoát khỏi anh đúng không? Tại sao không đợi anh điều tra rõ? Anh đã nói anh sẽ xử lý tất cả mọi chuyện, tại sao cuối cùng em không chịu nghe? Hóa ra em sớm phát triển với Giang Phong Dật, cho nên chỉ muốn mau chóng thoát khỏi anh thôi phải không?”

Phương Tiểu Hi lắc đầu cười khổ, “Bây giờ nhắc đến những chuyện này thì có ý nghĩa gì nữa? Tôi cho anh thời gian để xử lý, anh lại làm cho vị hôn thê của mình mang thai.” “Cái gì?” Cố Nam Hách choáng váng, mơ mơ màng màng không nghe rõ, đầu óc cũng không thông suốt. Phương Tiểu Hi hít sâu một hơi, giọng nói trở nên cứng cỏi, “Bây giờ chúng ta ai cũng có cuộc sống mới rồi. Như vậy rất tốt đẹp, cũng không cần dây dưa nữa, tránh làm tổn thương nửa kia của chúng ta.”

“Nửa kia? Giang Phong Dật đã được thăng chức lên thành nửa kia rồi à? Tốc độ hai người thật nhanh đấy. Phương Tiểu Hi, anh đánh giá em quá thấp rồi.”

“Đừng nói nữa, anh say rồi. Tôi phải đi đây.”

“Em đứng lại!” Cố Nam Hách kéo cổ tay cô không buông, “Phương Tiểu Hi, em thật nhẫn tâm, cứ vờn anh như vậy, em chơi giỏi lắm phải không? Cảm thấy rất tự hào phải không?”

“Tôi không đùa giỡn anh.” “Lại còn không? Rõ ràng em nhận lời chờ anh xử lý xong mọi chuyện, vậy mà giây trước giây sau em đã ở bên Giang Phong Dật. Không phải đùa anh thì là cái gì?” “Buông tay ra! Anh buông ra đi! Đau!”

“Em cũng biết đau sao? Vậy em có biết anh đau đến mức nào không?”