Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 645 : Chúng mày xem người ta là đồ Ngu hả?
Ngày đăng: 03:35 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Tư Ý nhìn A Lực, gã dùng khẩu hình nói
Tôi, tôi, tôi.
“Là con, là con chủ động, A Lực bị con ép.” “Mày là đồ vô liêm sỉ! Đồ không biết xấu hổ! Mày giải thích sao với Cố Nam Hách đây? Hả?”
Khương Tư Ý vừa khóc vừa nói: “Rõ ràng anh ta say như chết rồi mà, sao tự nhiên lại tỉnh lại chứ?”
Khương Quân nghe xong, lại nổi trận lôi đình, “Chúng mày lớn tiếng thế kia, đứng ngoài cửa cũng nghe được, làm sao nó không nghe cơ chứ? Đây là sự sỉ nhục lớn2nhất với đàn ông, thằng nào chấp nhận được? Chúng mày thật không ra gì, thật không ra gì mà!!!”
Khương Tư Ý cúi đầu khóc nức nở.
“Hai đứa làm mấy lần rồi?”
“...” Khương Tư Ý cảm thấy xấu hổ thật sự, mím môi không dám trả lời.
“Tao hỏi mày, đây là lần thứ mấy rồi?” Khương Tư Ý ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu, “Không nhớ rõ ạ.” “...” Khương Quân tức đến sắp choáng váng, “Còn không nhớ rõ, mới một tháng mà mày nói không nhớ rõ ư?”
Ông ta chợt nhớ lại chuyện A Lực đã xin từ chức rồi quay trở về, lại hồi tưởng lúc ở nhà, dì Trịnh vô tình nhắc đến chuyện gần đây gặp phải cô chủ ở hành lang, ông ta chợt hiểu ra, chất vấn: “Khương Tư6Ý, có phải tối nào mày cũng đến phòng của thằng Lực tới sáng mới về phòng mình không?” “...” Khương Tư Ý cắn môi không dám trả lời.
Khương Quân quả thật khóc không ra nước mắt, trách con gái không biết liêm sỉ, cũng trách mình dạy dỗ không nghiêm. Hai người này tằng tịu ngay trong nhà mà ông ta lại chẳng hề hay biết. Chuyện này chỉ cần hơi động não thì sẽ phát giác được rất nhiều dấu vết để lại. Ví dụ như rõ ràng A Lực bảo muốn ra ngoài lập nghiệp, nhưng sau đó lại bảo không nỡ rời khỏi nhà họ Khương, muốn trở về tiếp tục làm vệ sĩ cho cô chủ.
Ví dụ như sau khi đính hôn, Khương Tư Ý toàn ra ngoài tìm Cố7Nam Hách cả ngày, nhưng sau này thì ngày nào cũng ngoan ngoãn ở nhà. Hỏi tại sao cô ta không đi hẹn hò, cô ta chỉ đáp rằng không muốn quấy rầy Cố Nam Hách tăng ca.
Lại ví dụ như, trước đây khi về nhà, Khương Tư Ý sẽ xuống xe trước ở trong sân, A Lực sẽ lái xe vào gara. Còn bây giờ thì ông ta thường xuyên thấy Tư Ý và A Lực cùng nhau đi ra từ gara. Khương Quân lắc đầu, không thể nhớ hết chi tiết, càng nghĩ càng đau lòng, “Nếu Nam Hách không bắt gặp hai đứa tằng tịu, vậy hai đứa còn muốn giấu giếm đến khi nào?” A Lực và Khương Tư Ý đều im lặng. Khương Quân lại hỏi tiếp: “Trong bụng mày4có thật rồi sao?” “Vâng ạ.” “Là của ai?” Khương Quân vẫn còn đôi chút chưa từ bỏ ý định, lỡ như của Cố Nam Hách thì sao?
Khương Tư Ý ngẩng đầu nhìn A Lực, gã cũng không phủ nhận. Khương Quân thật sự tuyệt vọng, chất vấn: “Là con của thằng Lực, vậy mà chúng mày lại muốn giấu giếm mọi người. Sao hả? Chẳng lẽ mày lại muốn đổ thừa đứa bé cho Cố Nam Hách?”
Khương Tư Ý và A Lực không cãi lại.
“Chúng mày ngây thơ quá rồi, cháu trai nhà họ Cố mà có thể để chúng mày lừa gạt dễ dàng vậy sao? Chúng mày xem người ta là đồ ngu hả? Hả?... Đừng có cúi đầu, ngẩng lên, mày là đàn ông mà A Lực!” A Lực ngẩng lên,6cố gắng quy thẳng dậy. Khương Tư Ý cũng quỳ gối trước mặt ba mình. A Lực trịnh trọng nói: “Ông chủ, tôi sẽ tự mình gánh lấy. Chỉ xin ông hãy cho tôi một cơ hội gánh chịu lỗi lầm.” Khương Quân cười khẩy, “Mày nghĩ tao sẽ gả đứa con gái duy nhất của tạo cho mày à? Gả cho một thằng vệ sĩ nghèo rớt mùng tơi, đến cả sách cũng chưa đọc qua bao nhiêu ư?”
A Lực: “...”
“Mày nghĩ hay thật đấy!” Khương Quân tức khủng khiếp, bèn giơ chân lên, tàn nhẫn đá A Lực một cú.
“Phụt!” Gã phun ra một ngụm máu to. “Ba!” Khương Tư Ý hét ầm lên, bò qua nhìn A Lực, “A Lực, A Lực, anh không sao chứ? A Lực?”
“Mày còn mặt mũi mà che chở cho nó?” Khương Quân càng nhìn con gái bảo vệ cho À Lực thì càng tức giận, lại muốn ra tay đánh gã.
“Á, ba ơi ba, đừng đánh nữa mà ba, ba muốn đánh thì đánh con gi, ba!... Cứu mạng, cứu mạng đi, bên ngoài có ai không, cứu mạng, mau đến cứu mạng...” Cố Nam Hách thật sự không chịu nổi nữa, vội vàng đi vào ngăn lại, “Chú à, chú bớt giận, ngồi xuống, ngồi xuống trước đã...” Cố Nam Hách ấn Khương Quân ngồi xuống giường, sau đó lại đá cái áo sơ mi bên chân giường cho A Lực, “Mặc quần áo vào trước đi.” Khương Tư Ý còn mặt mũi nào mà nhìn Cố Nam Hách, cúi đầu nhặt quần áo lên, luống cuống giúp gã ta mặc đồ. Cố Nam Hách thở dài, khuyên nhủ: “Chú à, nếu gây nữa thì khách ở sát vách sẽ báo cảnh sát đấy. Đến lúc ấy sợ rằng giấy sẽ chẳng gói được lửa.”
“... Haizz!”
“Chỉ cần chuyện này không ảnh hưởng đến nhà họ Cổ của cháu thì cháu sẽ không so đo. Còn hôn ước, xin lỗi, cháu thật sự không thể kết hôn với con gái của chủ. Hơn nữa, cháu cũng chưa hề phát sinh quan hệ gì với cô ta, mọi người đừng giao đứa bé này cho cháu.” Khương Quân gật đầu, càng khâm phục Cố Nam Hách hơn. Mất đi người con rể thế này là tổn thất của nhà bọn họ, càng là nỗi bất hạnh của con gái ông ta. “Bây giờ đã khuya lắm rồi, đêm nay cháu đã uống khá nhiều, mọi người có sức cãi nhau nhưng cháu không có sức hấu. Lát nữa nếu cảnh sát mời về đồn thì cháu cũng không giải quyết được đâu.”
Cố Nam Hách khuyên nhủ thẩm thía, câu nào cũng suy nghĩ cho nhà họ Khương, “Chú à, nếu là chuyện gia đình, vậy chi bằng về nhà đóng cửa rồi hẵng nói, lúc ấy chú muốn mắng sao cũng được. Có điều, đánh vậy đủ rồi, việc đã đến nước này, có đánh nữa cũng vô ích, mau chóng nghĩ cách thì hơn.”
Khương Quân gật đầu tỏ ý hiểu, cảm thấy anh nói câu nào cũng có lý.
Cố Nam Hách nhìn thoáng qua A Lực, lại liếc nhìn Khương Tư Ý, cảnh cáo: “Tôi chỉ muốn yên ổn rút lui. Gia tộc của tôi không thể hổ thẹn vì tôi. Nếu một ngày nào đó các người gây chuyện ảnh hưởng đến tôi thì tôi sẽ không dễ dàng tha thứ như hôm nay đâu. Nói trở lại, hôm nay không phải tối thứ lỗi cho các người, mà chẳng qua tôi cảm thấy chuyện bẩn thỉu này của các người không đáng để tôi tổn thời gian để ý mà thôi.”
Cố Nam Hách nói xong thì ngoảnh lại nhìn Khương Quân, lễ phép và khiêm tốn cúi đầu, “Chú, gia đình cháu cần một câu trả lời từ chú, lúc nào chú suy nghĩ kỹ thì gọi cho cháu, cháu sẽ ở nhà đợi chú.”
“Được, Nam Hách. Cháu làm ơn giữ bí mật này giúp chú.” “Vâng, cháu nói được sẽ làm được.” Khương Quân đứng dậy, trịnh trọng bắt tay với Cố Nam Hách, “Cháu còn trẻ mà giải quyết sự việc còn chín chắn và quả quyết hơn cả chú. Không thể trở thành người một nhà, chú thật sự cảm thấy đáng tiếc.”
Cố Nam Hách cười nhẹ một tiếng, “Có được là nhờ vận may của cháu, mất đi là do số mệnh an bài.”