Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 647 : Bọn con chia tay trong hòa bình

Ngày đăng: 03:35 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

3185

Cổ Giang lắc đầu, “Tôi biết gì đâu.”

Chu Đình nhìn đồng hồ, “Ấy chết, không nói mò với hai cha con ông nữa. Tôi phải đi đây, không thể để bà thông gia đợi lâu.”

“Mẹ, bọn họ sẽ không đi nữa đâu, nghe con đi.” “Con lại trêu mẹ nữa rồi, mẹ không tin con đâu.” Chu Đình vừa dứt lời thì có điện thoại của nhà họ Khương gọi tới, “Con xem, người ta giục mẹ kìa... Ôi mẹ phải đi ngay đây.” Trong điện thoại, Giang Cung Thư vô cùng hổ thẹn, cũng rất hạ mình, “Thật ngại quá, người cậu bà con xa của Tư Ý đột nhiên tới nhà, bây giờ chúng tôi không thể ra ngoài được.” “À, không sao, chuyện làm spa của chúng ta là chuyện nhỏ, lúc nào2hẹn cũng được mà, khách khứa quan trọng hơn.”

“Cảm ơn vì đã thông cảm, tôi thành thật xin lỗi.”

“Đừng ngại, có là chuyện lớn gì đâu. Tôi vẫn chưa ra ngoài, không sao đâu.”

Sau khi cúp máy, Chu Đình mới nhận ra giọng của Giang Cung Thư có gì đó hơi là lạ, giọng nói và ngữ điệu cũng khác thường. Bà tự nhủ: “Tại sao có vẻ như vừa mới khóc xong thế: Lần này không có thời gian thì hẹn lại lần sau cũng được, đâu phải chuyện to tát gì. Vậy mà bà ta lại xin lỗi với giọng điệu nặng nề thế kia, không biết còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì, làm mình cũng ngại theo.”

Cố Nam Hách chỉ nhìn, yên lặng cười cười.

Cổ Giang nói: “Bà bớt quan tâm chuyện6nhà người ta đi.” Chu Đình càng nhìn càng thấy sai sai. Người đàn ông này đã sống với bà hơn ba mươi năm, bà vừa nhìn đã có thể nhìn thấu, nếu không hỏi được gì từ miệng con trai, thế thì bà đi hỏi chồng vậy, “Cô Giang, ông giấu giếm tới chuyện gì hả?” Cô Giang liếc nhìn con trai, tỏ vẻ “ba không giấu được nữa rồi”.

“Nói mau, hai cha con ông đừng có chơi trò bí hiểm.” Cố Nam Hách cười đùa: “Mẹ, vậy mẹ phải hứa với con là không được kích động. Kích động quá thì tim mẹ sẽ không chịu nổi đâu.”

“Nói mau!”

“Con và Khương Tư Ý đã quyết định chia tay.” Đây là cách nói chuyện đáng giận nhất của anh, “Bọn con chia tay trong hòa7bình” Đương nhiên Chu Đình không tin, “Đùa gì vậy, đã đính hôn rồi mà còn có thể chia tay ư?”

“Kết hôn cũng có thể ly hôn mà, tại sao đính hôn lại không thể chia tay?”

“Con đã ngủ với con gái người ta rồi, con còn định quỵt nợ sao? Trên dưới cả nhà đều biết Tư Ý ở lại nhà chúng ta.”

Cố Nam Hách cười, “Và trên dưới cả nhà chúng ta đều biết, khi cô ta ở lại nhà chúng ta là ngủ ở phòng dành cho khách.”

Chu Đình đắn đo suy nghĩ rồi gặng hỏi, “Con trai, có phải chuyện kia của con có vấn đề không?”

Cố Nam Hách: “...” Cổ Giang: “...”

“Không có chuyện đó, bà đừng đoán mò.” Cố Giang không nghe nổi nữa, “Chuyện tình cảm không thể miễn4cưỡng, nếu hai đứa nó đã quyết định chia tay, vậy chúng ta cứ bình thản chấp nhận đi.”

“Phải có nguyên nhân gì chứ? Con trai, có phải con vẫn muốn lấy Phương Tiểu Hi không?”

Đúng là mẹ ruột, nói trúng tim đen luôn.

“Phương Tiểu Hi đã dời mục tiêu gây họa sang đồng nghiệp rồi, con đừng tiếp tục lén lút lăng nhăng với cô ta nữa. Cả ngày cô ta đều có ký giả đi theo chụp lén, nếu ngày nào đó hai đứa lên báo thì mẹ sẽ không khách sáo với con đầu. Nhà họ Cố chúng ta không gánh nổi chuyện này.” Cố Nam Hách đảo mắt, không chống đối mẹ mình mà chỉ tỏ vẻ “con biết rồi”. Anh đoán được hết mẹ mình sẽ nói gì. “Ăn xong rồi,6con đi làm đây kẻo muộn.” “Này, con vẫn chưa nói rõ ràng mà, không được đi.” “Mẹ, sự nghiệp của đàn ông là quan trọng nhất, có sự nghiệp thì vợ trẻ sẽ tự nhiên tới.” Nói xong, Cố Nam Hách liền co giò chạy mất.

“Con quay lại đây... Con... Con quay lại cho mẹ... Không thể tưởng tượng được mà!”

Đúng một tuần sau, Khương Quân và Giang Cung Thư tới nhà họ Cổ.

Một tuần qua, tâm trạng của họ đã bình phục rất nhiều, nhưng vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này. Bản thân Khương Quân là một người đầy uy nghiêm, vẫn ngồi đó không khác gì bình thường. Nhưng ánh mắt đầy áy náy và khó xử của Giang Cung Thư lại thể hiện rất rõ ràng. Con gái mình làm ra chuyện không biết xấu hổ thế kia, phụ huynh như bọn họ có trách nhiệm rất lớn.

“Vậy là... Tư Ý còn muốn du học mấy năm nữa, chưa muốn kết hôn sớm?” Sau khi Chu Đình nghe Khương Quân xin lỗi thì ngạc nhiên vô cùng, “Việc đó cũng đâu có sao, Nam Hách cũng chưa vội kết hôn. Mặc dù tôi sốt ruột muốn bế cháu trai, nhưng tôi cũng không phải người bảo thủ. Tất cả đều phải xem ý tứ của hai đứa nó. Ông bà thông gia à, hai đứa đính hôn chưa được bao lâu, giờ lại đột nhiên hủy bỏ thì nhất định người ngoài sẽ dị nghị. Mặc dù yêu xa không đáng tin, nhưng bây giờ mạng internet rất phát triển, lúc nào chúng nó cũng có thể liên lạc với nhau mà. Hơn nữa, trái đất to vậy, một vé máy bay không đủ thì hai vé, chỉ cần chúng muốn gặp nhau thì luôn có cách để gặp mà.”

Nghe mấy lời thật lòng của Chu Đình, Khương Quân và Giang Cung Thư thật sự khó mở lời. Đây vốn là chuyện bịa đặt, bọn họ không nên đưa ra quá nhiều lý do.

Giang Cung Thư tỏ ra có lỗi, “Xin lỗi, đều tại Tư Ý nhà tôi quá tùy hứng, lúc muốn thế này, lúc lại muốn thế kia. Từ nhỏ nó đã cả thèm chóng chán, thật sự chẳng ai có thể đoán được nó sẽ thế nào.” “Nhưng hôn nhân không phải trò đùa, qua cơn cả thèm chóng chán thì vẫn phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa, hơn nữa... Chẳng phải Tư Ý rất thích Nam Hách sao?” Giang Cung Thư nhìn sang Khương Quân với ánh mắt lúng túng. Ông ta đành phải cúi gằm mặt nói: “Trong chuyện này là Tư Ý nhà chúng tôi không đúng, chúng tôi thành thật xin lỗi. Tất cả tổn thất của nhà Cổ, tôi sẽ bồi thường gấp bội.”

Câu này làm Chu Đình không vui, “Ông thông gia, lúc nóng giận đừng nói về vấn đề tiền bạc. Đừng nói đính hôn không tốn gì, dù có bỏ ra thì nhà họ Cố chúng tôi cũng không thiếu tiền. Đây không phải vấn đề tiền nong, mà vấn đề là ở người. Đột nhiên Tư Ý lật lọng, rốt cuộc là vì nguyên nhân gi?”

Chu Đình nhìn sang Cố Nam Hách, “Con trai, có phải con bắt nạt Tư Ý, làm con bé buồn đúng không?” Cố Nam Hách vẫn chưa lên tiếng thì Khương Quân lại xin lỗi lần nữa, “Không có không có, Nam Hách đối xử với Tư Ý rất tốt, nhưng Tư Ý nhà chúng tôi qua quái đản. Càng đối tốt với nó thì nó càng không để ý tới, càng lơ là thì nó lại nhiệt tình.” “... Còn có tật xấu này ư? Đều do ông bà nuông chiều mà ra cả.” “Vâng vâng vâng.” Vợ chồng Khương Quân liên tục nhận lỗi. “Hai người làm thể không phải thương con, mà là hại con đấy.” “Vâng vâng vâng... Đều do TưÝ nhà chúng tôi sai.” Thấy vợ chồng Khương Quân thể này, Cố Nam Hách rất thông cảm cho họ, “Đủ rồi mẹ à.” “Sao mà đủ được chứ? Mẹ muốn đích thân hỏi Tư Ý xem rốt cuộc là thế nào. Mẹ thích nó như thế, nó bất mãn chuyện gì thì có thể nói với mẹ mà. Nó làm thế, chẳng những làm tổn thương con, mà còn làm tổn thương mẹ nữa.”