Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 68 : Đôi vợ chồng quân doanh

Ngày đăng: 03:28 30/04/20


Ông cụ ăn mặc đủ ấm, chăn lông đặt trên đùi, đầu đội mũ len lưỡi trai dày, thoạt nhìn trạng thái tinh thần cũng không tốt lắm, hơi cúi đầu, nhắm mắt.



Diệp Thiến Như nghiêm túc nghe bác sĩ nói, vẻ mặt lo lắng.



Bọn họ chưa nhìn thấy Lâm Thiển.



Người đầu tiên nhìn thấy Lâm Thiển là Trịnh Tử Kỳ.



Trịnh Tử Kỳ mặc quần trang, áo khoác quân đội rộng rãi làm cô ta thêm mạnh mẽ hiên ngang, đặc biệt nổi bật trong đám người.



Cô ta giương mắt nhìn phía trước, thấy Lâm Thiển cô đơn chiếc bóng đứng đó. Ánh mắt cô ta đẩy khinh thường, khóe miệng khẽ lộ ý cười, hít sâu đứng thẳng người, là kiểu tự tin đến từ xương tủy, càng có cảm giác vượt trội hơn người rõ ràng.



Trịnh Tử Kỳ dừng bước, xe lăn dừng lại, đương nhiên các bác sĩ và Diệp Thiến Như cũng dừng chân.



“Sao thế?” Diệp Thiến Như tưởng ông nhà bị gì, vội vàng quay đầu quan sát.



Vì đột ngột dừng lại, ông Cổ cũng mở hai mắt mệt mỏi ra.



Bọn họ đều thấy Lâm Thiển, cô ăn mặc rất ít, khoác một cái áo choàng bên ngoài áo ngủ. Dưới chân là đôi dép bông rất bẩn, đều dính bùn, ống quần vàng nhạt cũng có lốm đốm bùn đất. Mặt và tay lộ bên ngoài đều bị lạnh đỏ bừng, rất giống tên ăn mày.



Càng là người quyền cao chức trọng càng để ý thể diện, bối cảnh gia thế như nhà họ Cố, thân phận địa vị như Cố Nguyên, lại càng trọng thể diện hơn cả trời.



Bọn họ thấy Lâm Thiển như tên ăn xin, muốn tức giận cũng chẳng được. Mặc áo ngủ đi ra ngoài thật quá mất mặt.



Cố Nguyên và Diệp Thiến Như không hẹn đều lựa chọn trầm mặc, thậm chí còn sợ hãi người khác biết đấy là vợ của Cố Thành Kiêu, đấy là con dâu của họ.



Lâm Thiển cũng thức thời, từ nhỏ đến lớn có quá quen với sắc mặt của bác cả. Ánh mắt ba mẹ chồng rõ ràng như thế, đương nhiên cô nhìn là hiểu ngay.



Đó là kiểu chán ghét khinh thường tự đáy lòng. Trái tim Lâm Thiển như bị siết chặt, so với sự nôn nóng và lạc lõng vừa rồi thì bây giờ càng thêm tủi thân xót xa.




Đôi tay cứng như sắt của Cố Thành Kiêu càng ôm siết cô hơn, chân bước không ngừng.



Anh muốn cho cô biết, cho dù cô có bao nhiêu khó xử, anh cũng sẽ bảo vệ cô bằng hành động thực tế của mình. Đừng ai nghĩ đến việc xem thường khinh rẻ cô gái của Cố Thành Kiêu anh đây.



Ai cũng đừng hòng!



Ra khỏi sảnh cấp cứu, nhiệt độ không khí càng giảm mạnh, gió lạnh thấu xương. Cố Thành Kiêu càng ôm chặt cổ hơn, khẽ cúi đầu che chở mặt cô, “Chịu một chút thôi, lên xe là ổn”



Chiếc xe việt dã quân dụng hầm hố đậu trước cửa sảnh cấp cứu, anh nhanh chóng đưa cô lên xe.



Máy sưởi trong xe vặn đến mức cao nhất, một tay Cố Thành Kiêu lái xe, một tay siết chặt tay cô.



Lâm Thiển chợt nhớ ra, “Quản gia Niên, dì Trần và Tiểu Linh cũng đến, bọn em không biết ba anh nằm ở đâu, nên chia nhau đi tìm”



“Tài xế có đi không?”



“Có, Trương Khai đưa bọn em tới mà”



“Vậy được rồi, Trương Khai sẽ đón bọn họ về, em đừng lo”



Lâm Thiển giờ mới yên tâm, “A”.



Cố Thành Kiêu liếc nhìn cô một cái, rất đau lòng vì cô. Anh không nhịn nổi bèn lên tiếng: “Anh nên nói em khờ, hay ngu đây?”



“Nói tốt là được rồi.”



Cố Thành Kiêu khẽ cười, kéo cô vào lòng, bàn tay to dịu dàng vuốt đầu cô, “Ôi, thật không biết nên làm thế nào với em nữa”