Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 70 : Đầu tiên mấy người phải có bạn gái đã

Ngày đăng: 03:28 30/04/20


Dù trong điện thoại Lâm Du trả lời đầy căm phẫn, nhưng vẫn đồng ý đi chung với Lâm Thiển đến khu vui chơi.



Dù sao ở nhà thì người đối mặt với bà mẹ càm ràm và bà chị vô vị, không bằng ra ngoài quẩy với Lâm Thiển.



Ai bảo hai người hợp với nhau chứ?



“Mợ nó, đậu hũ thối ở đây ngon ghê, em phải đăng đàn chào mời cái đã” Miệng Lâm Thiển toàn đậu hũ thối, khóe miệng dính tương ngọt, chẳng hề giữ gìn hình tượng.



Lâm Du nhìn cô em chẳng buồn khinh bỉ, “Ê, tốt xấu gì em cũng là Cố thiếu phu nhân đấy, chú ý hình tượng chút đi được không?”



Lâm Thiển chẳng những không tém lại mà còn cố ý bắt chéo chân, gác một tay lên vai Lâm Du, còn tay kia cầm xiên que tạo dáng cầm điếu thuốc, khẽ nhịp đùi, buông thả vô cùng.



Lâm Du trợn mắt á khẩu, lắc đầu, “Không cứu được rồi.”



“Nói cho chị biết, Cố Thành Kiêu trong bóng tối khác với những gì mọi người thấy. Đừng nhìn anh ta ngày thường uy phong lẫm liệt, ngang ngược hơn trời, chứ ở trước mặt em thì như thằng nhóc ấy, rất dính người”



Cùng lúc đó, trong đội tình báo của Đội đặc nhiệm Dã Lang, các chiến sĩ đang ở phòng giám sát, nghiên cứu mã số lóng của một đoạn ghi âm điện thoại.



Đang điều chỉnh kênh thì đột nhiên bắt qua một băng tần mới.



“Đừng nhìn anh ta ngày thường uy phong lẫm liệt, ngang ngược hơn trời, chứ ở trước mặt em thì như thằng nhóc ấy, rất dính người” Một giọng nữ trong trẻo dễ nghe truyền vào tai nghe của các chiến sĩ. Mọi người đều kinh ngạc, đang lúc tò mò là tình huống gì thì trong tai nghe lại truyền tới một câu,



“Cố Thành Kiêu ấy, trước mặt người ngoài thì hung dữ, về đến nhà chẳng phải còn bể nước rửa chân cho em sao?”



Mặt Cố Thành Kiêu đen sì, chỉ kém chưa bùng nổ tại chỗ.



Phòng hội nghị im như phỗng, tay Thẩm Tự An đang chỉnh đài run lên, vội vàng chuyển bằng tần.



Nhưng đã quá muộn, các chiến sĩ đưa mắt nhìn nhau, nhịn cười, ho khan, dịch ghế, tất cả hành động đều vì xoa dịu sự xấu hổ của lão Đại.




Lâm Thiển càng sốt ruột, “Xuống đây nè, có dây an toàn, an toàn lắm, giống như hồi nhỏ chị em mình chơi đánh đu vậy.”



“Em nói dối, chỗ này phải cao hơn 10m!” “Chị có thể đi lên thì không thể xuống hả?”



“Không thể...” Lâm Du sợ đến mức khóc lên.



Ở dưới ngoài Lâm Thiển còn có các nhân viên công tác khác. Họ đều đang hướng dẫn và cổ vũ Lâm Du, nhưng Lâm Du giống như chui vào ngõ cụt, không thể đi lên cũng chẳng thể xuống dưới.



Thời gian càng lâu, Lâm Du càng sợ hãi, đó là chứng sợ độ cao không cách nào khống chế được.



Lâm Thiển càng nôn nóng hơn, ngửa đầu nói to, “Lâm Du, em lên đó đây, chị đừng sợ!”



Dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác, cô lại đeo thiết bị an toàn, vội vàng dũng mãnh leo lên đó. Có hai bạn nam làm việc ở đó kinh nghiệm phong phú vừa hay tin liền vội vàng chạy qua, cũng chuẩn bị đi lên.



“Tiểu Thiển, chị sợ!” Lâm Du khóc bù lu bù loa, hoàn toàn chẳng màng đến thục nữ hay không thục nữ. Sức cổ cũng tiêu hao gần hết, đang trên bờ vực gục ngã.



Lâm Thiển vừa trèo vừa hét to, “Đừng sợ, em đến đây, em đến đây!”



Chẳng mấy chốc, cuối cùng Lâm Thiển cũng bò tới độ cao Lâm Du đứng. Nhưng chỗ đặt chân chỉ có thể đặt được một chân thôi, Lâm Du đứng đó, Lâm Thiển không qua được.



“Tiểu Du, đưa tay cho em, chúng ta nắm tay nhau nhảy xuống được không?”



Lâm Du lắc đầu, nhắm tịt mắt, nước mắt đầy mặt, “Chị không dám... Vừa mở mắt là chị chóng mặt...”



Lúc này, nhân viên công tác ở phía sau cũng leo tới, tốc độ còn nhanh hơn Lâm Thiển, “Lâm Thiển, em đứng sang một bên đi, để anh.”



Lâm Thiển quay đầu vừa kinh ngạc vừa vui mừng, “Anh Cả?”