Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 750 : Bao che cho cố thành kiêu
Ngày đăng: 03:36 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tấm gương anh hùng dân tộc toàn quân tuyệt đối không phải ai cũng có thể chửi bới. Khi Hàn Vĩnh Cửu nhìn thấy bức thư ngỏ trên mạng thì mồ hôi lạnh vã ra như tắm. Ông ta bỏ hết công việc, ra vẻ trấn định mặc áo khoác vào, lập tức về nhà. Vừa về đến nhà, ông ta nhìn thấy Đại Béo đang nằm trên sofa vừa ăn vặt vừa xem hoạt hình, làm vương vãi đồ ăn đầy sàn, còn Hàn Lôi thì đang nằm trên ghế sofa đơn, đắp mặt nạ, xem điện thoại.
Nhìn thấy ba mình từ ngoài đi vào, Hàn Lôi tò mò hỏi: “Ơ, ba, sao ba về rồi?” Cô ta không hề rời mắt khỏi màn hình2điện thoại, vẫn còn đắc chỉ vì “công trạng vĩ đại” của mình.
Hàn Vĩnh Cửu cổ nhẫn nhịn, nặng nề hỏi: “Lôi Lôi, bức thư ngỏ kia là do con gửi hả?” Hàn Lôi thừa nhận, “Vâng ạ, con thấy vẫn dùng từ chưa đủ gay gắt, giọng điệu quá nhẹ nhàng, cần phải dữ dội hơn mới làm dân mạng căm phẫn được.” Hàn Vĩnh Cửu ngẩng lên trời nhắm mắt lại, gần như quay người đi, “Lôi Lôi, sao con không bàn bạc chuyện này với ba? Cứ thế mà gửi thư ngỏ sao? Con gửi cho Thị trưởng hay là gửi cho cư dân mạng cả nước?”
Hàn Lôi vẫn còn đắc ý, bắt tréo chân, thảnh thơi nói: “Chỉ gửi cho mỗi mình8Thị trường xem thì làm được gì. Thị trưởng vừa thấy Cố Thành Kiêu thì 80% sẽ tiêu hủy ngay, cho nên phải để dân mạng cả nước nhìn thấy mới được. Vậy mới có thể đốc thúc toàn dân, bên trên có muốn bao che cũng không bao che được.”
Hàn Vĩnh Cửu để trán, “Lôi Lôi, con thật sự quá lỗ mãng.”
Hàn Lôi ngồi dậy, nghiêm mặt nói: “Ba, ba không nhìn thấy mặt của Tuấn Tuấn bị thương hay sao? Đến bây giờ mà Cục Cảnh sát vẫn chưa chịu thả người, Tôn Tranh ở trong đó sống không bằng chết, cổ tay của anh ấy bị Cố Thành Kiêu bẻ đến trật khớp. Anh ta ý có quyền thế là có thể đánh6người lung tung ư?”
Hàn Vĩnh Cửu thật sự hối hận vì đêm qua đã không bớt chút thời gian để đến đây cố gắng nghe con gái phàn nàn. Thế nên mới dẫn đến hành động điên cuồng hôm nay của con gái. Ông ta nói: “Cho dù thế nào thì cũng không nên công khai chuyện riêng tư của Cố Thành Kiêu với thiên hạ. Trong và ngoài nước có rất nhiều người muốn đẩy cậu ta vào chỗ chết. Con công khai thế này, tiết lộ trường học của con trai con gái cậu ta, sau này nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao đây?”
Hàn Lôi hoàn toàn không tin những điều này, “Thôi đi, chưa xảy3ra thiệt hại thì không gọi là thiệt hại. Bấy giờ vết thương trên mặt Tuần Tuấn và vết thương trên cổ tay Tôn Tranh mới là thiệt hại, là thiệt hại thật sự.”
Hàn Vĩnh Cửu quýnh quáng cực kỳ, nói thế nào cũng không thống. Hơn nữa ông ta lại không nỡ mắng con gái mình, ngay cả lớn tiếng trách cứ cũng chưa từng. Ông ta đành nói: “Lôi Lôi, con hãy mau xóa bức thư ngỏ kia đi, cũng đừng nói gì cả. Để ba đi hỏi thăm thử, nếu cần xin lỗi thì con phải xin lỗi.”
“Cái gì cơ?” Hàn Lôi tưởng mình nghe nhầm, liền giật miếng mặt nạ trên mặt xuống, ném vào thùng rác, “Ba, sao ba lại bênh5vực người ngoài vậy?” “Ba cũng vì muốn tốt cho con thôi.”
“Tỉnh lại đi ba! Ba chỉ biết công việc công việc công việc. Ngay cả Tuần Tuấn bị coi thường ở nhà trẻ cũng mặc kệ, ngay cả đứa con trai đang ngồi tù cũng mặc kệ, vậy ba cứ làm việc là được rồi, để ý tới con làm gì? Con tự có cách của
mình. Con muốn gây chú ý với lãnh đạo bên trên đấy, muốn gây chú ý với toàn dân đấy, vậy phía trên mới không dám bao che cho Cố Thành Kiêu.” “...” Hàn Vĩnh Cửu không phản bác gì được. Hàn Lôi lấy điện thoại di động ra, nói: “Ba, ba hãy xem điều này gây xôn xao cỡ nào. Hành vi của Cố Thành Kiêu đã khiến toàn dân căm phẫn. Tất cả mọi người đều đang trợ uy cho con đấy.” Đúng lúc này, quản gia đột nhiên vội vã từ bên ngoài chạy vào, báo cáo: “Lão gia, có cảnh sát tới, bảo là muốn mời cô Cả về Cục để phối hợp điều tra.” Quản gia đang nói thì Cục trưởng Trương và đội trưởng Thẩm đã một trước một sau bước vào nhà. Hàn Lôi nhìn bọn họ, cười khẩy khinh thường, “Hôm qua còn kiêu ngạo phách lối. Sao hả? Biết lớn chuyện rồi nên đích thân đến đây xin tôi hòa giải à?” Cục trưởng Trương khẽ gật đầu với Hàn Vĩnh Cửu, sau đó nói với Hàn Lôi: “Cô Hàn, như lời cô nói, bây giờ chuyện này đã trở nên rất nghiêm trọng và ảnh hưởng rất lớn. Tổng cục cực kỳ quan tâm đến tiến triển của vụ án, cho nên xin bà nhất định phải về Cục Cảnh sát với chúng tôi để phối hợp giải quyết. Tốt nhất Chủ nhiệm Hàn cũng nên đi cùng.”
Hàn Vĩnh Cửu cảm thấy không ổn. Mặc dù Cục trưởng Trương ăn nói khách sáo, nhưng giọng điệu và thái độ rất kiên quyết, không giống mời người, mà giống bắt người hơn.
Ông ta bình tĩnh lên tiếng: “Cục trưởng Trường, con gái tôi vẫn chưa kịp nói với tôi chuyện này, nhưng đúng là trên mặt cháu ngoại tôi có vết thương thật. Con rể tôi cũng đang bị các anh tạm giam, anh có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý không?”
“Chủ nhiệm Hàn, đến Cục Cảnh sát trước rồi nói. Chỉ cần đến là ông sẽ biết chân tướng sự việc.”
“Tại sao chúng tôi phải theo Cục trưởng Trương đến Cục Cảnh sát? Chẳng lẽ có âm mưu gì?” “Ôi, Chủ nhiệm Hàn suy nghĩ nhiều quá rồi.” “Có lệnh bắt giữ không?”. “Chúng tôi đến đây để mời người, cần lệnh bắt giữ làm gì?” “Các anh mặc đồng phục và lái xe cảnh sát đến nhà tôi, đây chẳng phải tới bắt người sao? Tôi theo các anh lên xe thì còn ra thể thống gì?”
“Chủ nhiệm Hàn, ông hoàn toàn có thể tự mình lái xe.” Thấy dáng vẻ khó nói chuyện của Cục trưởng Trương Hàn Vĩnh Cửu nghĩ thầm: Đằng nào cũng phải biết rõ mọi chuyện đã rồi nói sau. Thế là, ông ta thỏa hiệp, “Được rồi, Lôi Lôi, lên xe của ba.” Hàn Lôi: “Gấp gáp làm gì, dù sao tôi cũng phải trang điểm và thay quần áo cái đã. Chờ đấy... Tuấn Tuấn, con ở nhà ngoan nhé, mẹ đi đón ba về.” Đại Béo đang cười ngây ngô xem hoạt hình trên TV, chẳng nghe rõ mẹ mình nói gì, chỉ trả lời một câu, “Vâng ạ.”