Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 76 : Họa không trút lên vai người nhà
Ngày đăng: 03:28 30/04/20
Trong lúc căng thẳng, giọng nữ kia lại vang lên, âm thanh vang qua loa nghe càng đáng sợ, khiến cho không khí bữa tiệc vốn hoang mang lại càng thêm kỳ quái.
“Mọi người đừng nóng vội, chuyện xưa còn chưa kể xong. Hôm nay chúng ta nói thêm về Lâm Thiển đi. Kể từ sau khi bị Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc bày mưu hãm hại, cô ta bắt đầu sa vào cuộc sống trụy lạc, dần dần kết giao với nhiều đại gia nhờ vào sự giới thiệu của quan chức cấp cao kia”
Cô ta mới nói xong, tất cả khách dự tiệc ngừng lại. Sao lại không nghe chuyện xưa chứ, nhất là chuyện kinh thiên động địa như thế này.
“Cô ta còn trẻ, dáng dấp cũng không tệ, được các đại gia rất ưa chuộng, có đêm còn phục vụ ba bốn lão đại gia liền. Để thỏa mãn dục vọng, cô ta trổ ra hết vốn liếng tài nghệ”
“Cô ta không chỉ tự mình sa đọa mà còn lôi kéo nhiều nữ sinh viên nhúng chàm, sinh viên ngoan gần gũi với cô ta đều bị dụ dỗ hãm hại. Cô ta hiện là tú bà dẫn mối bán dâm ở trường đại học
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng. Tuy người đầu tiên bị vạch trần là Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc, nhưng mục tiêu chính lại là Lâm Thiển.
Ông cụ Lâm giận đến tức thở, một lúc nuốt đến sáu viên thuốc.
Lâm Thiển càng nghe càng thấy bất thường, rõ ràng là đang nhắm vào cô. Tính tình nóng nảy của cô làm sao mà chịu được sự lăng nhục này.
“Rốt cuộc cô là ai?!” Lâm Thiển hướng về sân khấu hét lên, “Có gan phỉ báng tối mà không có gan bước ra ngoài sao?”
Nhân viên phụ trách sân khấu phải thề thốt cam đoan hết lần này đến lần khác là phía sau sân khấu không có ai, phòng âm thanh cũng đã bị đóng cửa.
Giọng nữ này đã được biến ẩm không còn ra giọng người, truyền ra từ loa phát thanh bên trên phòng đãi tiệc. m thanh stereo vang vọng cả phòng tiệc và toàn bộ cao ốc khách sạn.
“Lâm Thiển, sinh viên năm nhất hệ tài chính đại học B, biệt danh cậu Thiển, học hành dốt nát, đạo đức phóng túng, là nỗi ô nhục của trường đại học, thuộc tầng lớp cặn bã của xã hội. Ở trường đại học, bất cứ nam sinh viên nào có quan hệ với cô ta đều bị chuyển ra nước ngoài. Điều này ở trường đại học B ai cũng biết, mọi người tìm ai hỏi cũng được”
Lâm Thiển nghe được cũng nổi điên chứ đừng nói đến ông nội. Cô ngồi bên cạnh ông nói: “Ông nội, ông đừng tin, chuyện cô ta nói đều là bịa đặt, cháu chưa bao giờ làm những chuyện như vậy, không bao giờ!”
Khách dự tiệc cũng xôn xao bình luận, “Cả nhà họ Lâm từ lớn đến bé đều là hàng xấu xa, lớn xấu đằng lớn, bé xấu kiểu bé”
“Con cháu như vậy cũng có phần trách nhiệm của người lớn. Con trai thứ nhà họ Lâm bao nhiêu năm không quay về, cũng không nuôi dạy đứa con gái này”
Cố Thành Kiêu khẽ nhíu mày, khiêm tốn chừng mực đáp lại: “Xin chào cục trưởng Trương”
“Ha ha, ngài đến nơi này có việc gì sao? Nếu không vội thì chúng ta có thể nói...”
“Xin lỗi cục trưởng Trường, tôi đến mừng thọ ông nội, không có thời gian
Nói xong, Cố Thành Kiêu dùng ánh mắt từ chối những người khác ở đằng sau rồi bước thẳng vào phòng tiệc.
Đi chúc thọ ông nội, chúc thọ ông nội của ai? Không lẽ tin đồn Cố Thành Kiêu cưới Lâm Thiển là thật sao?
Cục trưởng Trương cùng người nhà không chần chừ mà quay vào. Chủ tịch Trịnh thấy cục trưởng Trương đi vào cũng đi theo bén gót. Toàn bộ khách khứa phía sau chưa rõ nội tình cũng quay trở lại.
“Lâm Thiển ở trường có một vụ bê bối, một lúc bắt cá mấy tay, cho nên mới gây ra vụ ẩu đả, còn làm liên lụy đến nhân tài của đất nước”
“Cô ta ở bên ngoài được nhiều đại gia bao nuôi, hàng hiệu lúc nào cũng sẵn, lên xe xuống ngựa, tất cả giáo viên sinh viên trong trường đều biết”
“Cô ta sa đọa rồi còn kéo người khác nhúng chàm theo, làm tha hóa nhiều nữ sinh viên ngoan. Tiền của cô ta, một phần do đại gia chu cấp, một phần là môi giới bán dâm mà có.”
Giọng nữ biến âm kinh khủng này giống như một loại virus lan rộng khắp cả khách sạn.
Lỗi không úp lên đầu vợ con, họa không trút lên vai người nhà, thủ đoạn trả thù này đơn giản nhưng thật táng tận lương lâm.
Lâm Thiển không ngừng trấn an ông nội, Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc bối rối, Lâm Tiểu, Lâm Du cũng ngơ ngơ ngác ngác.
Cố Thành Kiêu bước vào đúng lúc nghe thấy giọng nữ kia liên tục nhắc đi nhắc lại “vết nhơ” của Lâm Thiển không biết bao nhiêu lần, không theo quy luật nào.
“Tôi biết rồi, phòng điều khiển, mau đến phòng điều khiển” Quản lý khách sạn vừa hô to vừa chạy ra ngoài cửa.