Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 763 : Em chính là sinh mạng của anh

Ngày đăng: 03:36 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Có lẽ chúng ta không ra ngoài được.” Anh suy đoán, do dự không biết có nên mở cửa hay không

“Nhưng nếu không đi ra từ đây, chúng ta sẽ không ra được.” Thi chạy với lửa chính là thi chạy với thần chết, không có nhiều thời gian để bọn họ do dự

Cố Nam Hách nắm chặt lấy tay Phương Tiểu Hi, nói: “Bất kể mở cửa gặp phải cái gì cũng không được thả tay anh ra, hiểu chưa?” “Hiểu rồi.”

“Không thể đi thang máy, cầu thang ở bên trái, sau khi ra ngoài thì chạy sang bên trái, hiểu chưa?” “Hiểu rồi.”

Cố Nam Hách thừa thế xông lên, vặn nắm cửa

Nhưng, cửa chỉ mở ra một kẽ nhỏ đã có ánh lửa và khói đặc tràn vào

“Đóng cửa!!!” Cố Nam2Hách dùng lưng chặn cửa, dùng toàn bộ sức lực đóng mạnh cửa lại

“Khụ khụ, khụ khụ khụ...” Phương Tiểu Hi sặc khói, ho dữ dội không ngừng, nhưng cũng dùng sức đẩy cửa

Dưới sự hợp sức của cả hai, may thay, cửa được đóng lại, nhưng chỉ trong nháy mắt cả phòng đều đã tràn ngập khói đặc

Cửa chống trộm đã rất nóng, chớp mắt liền tăng vọt lên mấy chục độ

Cố Nam Hách dùng lưng chặn cửa, may mà có áo khoác dày ngăn cách, nếu không cả tấm lưng của anh đã bị bỏng

Cố Nam Hách kéo Phương Tiểu Hi chạy thẳng vào toilet, lấy một cái khăn lông ướt bảo Phương Tiểu Hi bịt mũi miệng lại, “Em ở yên đây.” “Anh định làm gì?” Không kịp giải thích,9Cố Nam Hách mở vòi nước trong bồn tắm, sau đó chạy ra phòng ngủ cầm chăn bông vào, nhúng chăn bông vào bồn tắm cho hút đẫm nước, sau đó kéo lê tới cạnh cửa, bịt kín khe cửa lại.

Nhưng dù thể cũng không ngăn nổi khói đặc không ngừng tràn vào

Khói đặc màu đen là khói độc, nếu bọn họ tiếp tục ở lại đây thì sẽ bị độc khói

“Đi!” Cố Nam Hách kéo Phương Tiểu Hi chạy về phòng ngủ, lấy chăn bông bịt kín khe hở ở cửa phòng ngủ

Hai người chạy đến cửa sổ, mở cửa sổ, hít từng ngụm từng ngụm không khí mới mẻ

Đứng bên cửa sổ, bọn họ nhìn thấy đám cháy phát ra từ cửa sổ phòng khách ban công cùng tầng

Khu nhà trọ6này là một căn hộ hai tầng, nói cách khác, là nhà trọ đối diện bốc cháy

Chẳng trách trong hành lang toàn là lửa

Lúc này, ngọn lửa không ngừng cháy lan ra ngoài, càng lúc càng bốc cao, đã bén lên lầu hai

Đột nhiên, “xoảng” một tiếng, cửa sổ kính vỡ toang do nhiệt độ cao

Ngay sau đó, toàn bộ khung cửa sổ kính trên tầng hai đều vỡ vụn rơi xuống đất

Đúng lúc này, ngoài phòng ngủ cũng vọng vào một tiếng “bùm”

Cố Nam Hách và Phương Tiểu Hi tâm linh tương thông liếc nhìn nhau, muốn đi cùng nhau

Hành lang phát nổ, cửa chống trộm của nhà Phương Tiểu Hi nổ tung, ngọn lửa nháy mắt bao trùm lấy căn nhà của Phương Tiểu Hi

Thế lửa mạnh mẽ, hỏa hoạn vô0tình, những vật dụng loại mềm trong phòng khách đã bị thiêu rụi trong tích tắc, chẳng mấy chốc sẽ bén vào phòng

“Làm sao đây? Làm sao đây? Nam Hách, chúng ta sẽ chết cháy mất!” Phương Tiểu Hi hoảng loạn

Cố Nam Hách giữ lấy mặt cô để cô trấn định lại

Nhờ vào ánh lửa sáng ngời, anh thấy được sự bối rối và sợ hãi trong mắt cô

Phương Tiểu Hi cũng ôm anh, lập tức đầm đìa nước mắt, “Anh nhìn anh đi, hơn nửa đêm còn đến chỗ em làm gì? Anh không đến thì đã chẳng có chuyện gì rồi.” Cố Nam Hách không khỏi bật cười, “Ý em là, đám cháy này là do anh gây ra?”

Phương Tiểu Hi không muốn tranh cãi ai đúng ai sai với anh7vào lúc này, cô vừa khóc vừa nói: “Nếu anh có chuyện gì, em làm sao xứng đáng với ba mẹ anh và bà anh đây?”

Cố Nam Hách lại cười cô, “Lửa này cũng đâu phải do em đốt.” “Đến nước này rồi mà anh còn lòng dạ nói đùa, đừng làm rộn được không?” “Chẳng lẽ khóc giống em sao?”

Khói đặc không ngừng tràn vào phòng ngủ qua khe hở, dù đã chặn khăn ướt dưới cửa cũng không giúp ích được gì

Cố Nam Hách đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Năm ngoái em tham gia diễn tập phòng cháy chữa cháy trong thành phố, có mua một bộ dây thoát hiểm, em còn nhớ không? Để đầu rồi?” “Trong phòng thay đồ.” Phương Tiểu Hi như nắm được cọng cỏ cứu mạng, lục tung tủ đồ

“Tìm được rồi, em nhớ là để ở đây, khụ khụ khụ khụ khụ...”

Khói đặc đã càng lúc càng nhiều, nhiều đến độ giơ tay không thấy được năm ngón, nhiều đến độ không khí càng lúc càng loãng đi

Dưới lầu, càng lúc càng có nhiều cư dân trong tòa nhà chạy ra, tập trung ở bãi cỏ bên ngoài

Xe cứu hỏa đã đến dưới lầu, xe cứu thương cũng dùng ngoài đường cái, chờ lệnh bất cứ lúc nào

Cố Nam Hách cầm lấy dây thừng, cố định một đầu vào thanh cửa, sau đó ném đầu còn lại qua cửa sổ, choàng đai an toàn vào người Phương Tiểu Hi: “Đừng sợ, có thiết bị giảm tốc, nó sẽ giúp em hạ xuống từ từ.” Phương Tiểu Hi đương nhiên biết, dù gì cô cũng từng tham tập phòng cháy chữa cháy và từng học được vài kiến thức thoát hiểm khi hỏa hoạn

Cô cũng biết, loại dây thoát hiểm này mỗi lần chỉ có thể xuống được một người

“Anh xuống trước đi.” “Em trước, nhanh lên!” Cố Nam Hách quát lớn

Mặc kệ sự phản kháng của cô, anh ra sức choàng đai an toàn vào người cô

Phương Tiểu Hi khóc không ngừng

Căn phòng này đã tràn ngập khói đặc, dù bọn họ đứng ở cửa sổ vẫn hít rất nhiều khí độc vào người

Họ ở lại càng lâu thì sẽ càng nguy hiểm

Cô đu xuống từ đây, ít nhất cũng phải mất năm sáu phút

Thế nhưng, anh có thể chịu được năm sáu phút sao? Nơi này có thể trụ được năm sáu phút sao? Bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng nổ lớn “bùm bùm bùm bùm”

Đó là tiếng đồ đạc trong nhà bị thiêu rụi, phòng khách đã bị lửa lớn bao trùm

Cánh cửa gỗ ở phòng ngủ này có thể giữ vững được bao lâu?

Phương Tiểu Hi ôm chặt lấy Cố Nam Hách, lý trí nói: “Anh nghe em nói đấy, trách nhiệm trên vai anh nặng hơn em, mạng của anh quan trọng hơn mạng em, anh hãy xuống trước đi

Hơn nữa, anh khá nặng, xuống sẽ nhanh hơn

Còn người em nhỏ, không cần nhiều oxy, anh xuống trước.”

Cố Nam Hách dứt khoát bể cố đến bệ cửa sổ, nhiệt độ ngoài cửa sổ cao hơn bên trong rất nhiều.

“Đừng lãng phí thời gian nữa, em chính là sinh mạng của anh.”

Cố Nam Hách cúi xuống hôn lên môi cô

Trong ngọn lửa đang cháy, anh dùng sức hôn cố

“Đi!”

Sau khi gầm nhẹ một tiếng, anh đẩy cô ra ngoài cửa sổ

“Nam Hách...” Phương Tiểu Hi thuận thể trượt xuống

Cô ngước đầu, rất nhanh Cố Nam Hách đã bị khói đen che khuất.

Khói đặc như vậy, đen như vậy, không khí loãng như vậy

Lính cứu hỏa đang dập lửa, từng tốp lính cứu hỏa làm việc nghĩa chẳng từ nan xông vào nhà trọ

Đai an toàn siết chặt làm ngực cô hơi đau, nhưng cô vẫn có thể chịu được, hai chân đạp từng cái từng cái vào tường, chỉ hi vọng mình có thể hạ xuống nhanh một chút

Rốt cuộc hai chân cô cũng chạm đất, cô cởi đai an toàn ra, nhưng không thấy cái đại được kéo lên.

Đầu dây này không được kéo lên, cho thấy đầu kia không có ai đang hạ xuống

“Cố Nam Hách, mau xuống đây, anh có nghe không?” “Cố Nam Hách..

Cố Nam Hách

Không nghe thấy động tỉnh phía trên, Phương Tiểu Hi cuống cuồng chạy tới chỗ xe cứu hỏa, cô vừa khóc vừa hô to: “Cứu mạng, cứu mạng, trên lầu còn có người, mau đi cứu anh ấy đi, trên lầu còn có người...”