Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 8 : Còn nhiều thời gian mà, không vội

Ngày đăng: 03:28 30/04/20


Sau khi ăn no nê, trên đường về nhà, Lâm Thiển ngủ thiếp đi. Ngồi trong xe vốn dễ buồn ngủ, hơn nữa cô đã mệt mỏi sẵn, không để ý đã ngủ mất.



Lúc chờ đèn đỏ, Cố Thành Kiêu nhoài người qua hạ ghế cổ xuống, sau đó nhẹ nhàng đắp áo quân phục lên người cô.



Trên đường đông nghịt, ánh đèn lúc sáng lúc tối luân phiên chiếu vào mặt cô. Lông mi vừa dài vừa công như hai cánh quạt rũ xuống mắt, cô ngủ rất ngon.



Cố Thành Kiêu nhìn cô như đang nhìn vật cưng mình vừa có được, kìm lòng không đặng bèn kề sát vào, áp đôi môi mỏng gợi cảm lên gương mặt như sứ của cô. Mùi hương tựa như sữa bé gái thoáng chốc bay vào mũi anh, làm nơi nào đó của anh lập tức có phản ứng.



Tiếng còi “bim bim” phía sau vang lên thúc giục, Cố Thành Kiêu ngẩng đầu lên nhìn, đèn đã chuyển xanh.



Thôi được rồi, còn nhiều thời gian mà, không vội. Lái vào gara dưới tầng hầm, Cố Thành Kiêu dừng xe tắt máy, sau đó quay đầu nhìn gương mặt an tĩnh của cô gái bên cạnh. Anh không nỡ đánh thức cô.



Bởi vì dòng họ nên từ nhỏ anh đã nhập ngũ, cuộc sống bộ đội nhiều năm khó tránh khỏi sự buồn tẻ. Nhưng bù lại, anh đã rèn được ý chí kiên cường và khí phách siêu phàm.



Nghe nói thuốc kích dục này là loại mạnh nhất trên đời. Tác dụng mạnh, lại không dễ bị phát hiện, mê hoặc người ta trong vô hình, cho dù Liễu Hạ Huệ có mù cũng không chống cự nổi.



Tin đồn này không phải là giả, nếu không thử máu kiểm chứng, quả thật anh sẽ không nhận ra mình bị trúng thuốc.



Anh chồm người sát tới, tràn đầy hứng thú nhẹ nhàng vén mớ tóc lòa xòa trên trán cô ra. Tiếng cô hít thở đều đặn, dù bị thương, dù không trang điểm, dù trông như một chàng trai, nhưng nhìn một cách đơn thuần, gương mặt này tuyệt đối là một đại mỹ nhân.



Nếu không thì đêm qua ý chí kiên cường đã được rèn luyện nhiều năm của anh cũng không hoàn toàn sụp đổ. Đây là lần đầu tiên từ khi chào đời anh mất đi khống chế trước người khác phái.



Ăn tủy rồi mới biết tủy ngon, 28 năm qua anh chưa từng nếm qua cảm giác này. Bây giờ nếm được một lần, tự nhiên lại muốn nếm thêm lần nữa, rồi tự nhiên, anh nghĩ sau này có thể nếm thường xuyên.



Nghĩ đến đây, anh không thể khống chế được dục vọng, bèn hồn lên môi cô.



Vừa chạm vào bờ môi châu ngọc căng mọng đã khiến anh run rẩy, Cố Thành Kiêu vốn chỉ muốn hôn có một tí thôi, nhưng càng hôn càng muốn nhiều hơn nữa.




Lúc này, bên cạnh vọng tới một tiếng “Ting, một người đàn ông mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn mỉm cười nho nhã từ trong thang máy đi ra.



Lâm Thiển lập tức nghĩ thầm: Đêm hôm khuya khoắt mặc vậy cho ai nhìn vậy?



“Thiếu gia, cậu về rồi. Gara mới đã sửa sang xong, cậu có hài lòng không?”



Cái gì? Lâm Thiển nhìn trái nhìn phải, gara rộng như cái quảng trường này là nhà anh ấy? Vậy những chiếc xe này đều là của anh?



Cô còn tưởng đây là cái hầm đỗ xe công cộng, hóa ra là hầm đỗ xe riêng của nhà anh.



Giàu quá! Mất! Nhân! Tính!



Quản gia vừa hỏi thăm vừa bật hết đèn trong hầm đỗ xe lên.



Thì ra Lâm Thiển chỉ mới thấy một góc trong gara. Khi đèn được bật lên thì gara mờ tối lập tức sáng như ban ngày. Từng chiếc xe mới tinh sang chảnh sáng ngời rực rỡ dưới ánh đèn, giống như đang mời gọi chủ nhân cưng chiều chúng.



Cố Thành Kiêu nhìn chung quanh rồi nhàn nhạt đáp lại, “Tạm được, sạch sẽ hơn trước nhiều rồi.”



Quản gia nhìn sang Lâm Thiển, “Vị này là khách của Thiếu gia hả?”



“Thông báo với mọi người, sau này cô ấy sẽ là thiếu phu nhân của các người”



Ông quản gia ngây người như phỗng, nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt, hồi lâu sau vẫn chưa phản ứng kịp.



Thiếu phu nhân? Con trai đó? Trước giờ ông không biết thiếu gia có đam mê này...