Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 859 : Cơn ác mộng của trác việt

Ngày đăng: 03:37 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tiếng kêu ngày càng thưa thớt, cuối cùng chỉ còn sót lại tiếng súng lạnh như băng

Lão Đoàn mang theo lính bắn tỉa, bọn chúng ở các điểm cao từ bốn phương tám hướng chĩa xuống càn quét đám đông dân làng, cho đến khi tất cả bọn họ khuyu xuống

Vẫn chưa dừng ở đó, chúng còn chia ra làm nhiều nhóm, một nhóm ở hiện trường tiếp tục xả súng bắn chết những người còn lại, còn các nhóm khác thì đến từng nhà giết người diệt khẩu

Mẹ của Trác Việt thấy tình thế nguy cấp nên mới nhét anh ta vào tủ quần áo

Trác Việt lúc này còn nhỏ, nhìn từ trong khe hở của tủ quần áo tận mắt thấy Lão Đoàn vác súng vào tận trong nhà

Còn ở bên ngoài, ông ngoại anh ta cũng đã nằm trên vũng máu

Mẹ anh ta kinh hoàng quỳ xuống3cầu xin Lão Đoàn đừng nổ súng

Còn Lão Đoàn thì giơ súng lên, chĩa vào người phụ nữ lương thiện từng đút cơm cho hắn, một phát súng bắn nổ đầu của bà

Tất nhiên Trác Việt cũng không tránh được nạn

Anh ta nhanh chóng bị lôi ra ngoài, lúc ấy anh ta sợ đến nỗi tóc cũng bị ướt

“Đại ca, đứa nhóc này còn bé quá.” Một gã đàn ông tên Trác Lực đứng dậy

Khi hắn bị thương, cả người vã mồ hôi nằm trên giường, đứa bé này đã cầm khăn lông lau mồ hôi cho hắn

Lúc đó hắn mơ mơ màng màng còn lầm tưởng đây là con trai của mình.

Con trai Trác Lực cũng được sáu tuổi, mới bị người ta giết cách đây không lâu, dù là mái đầu hay diện mạo thì cũng rất giống đứa bé này.

“Đại ca, giao đứa bé này cho tôi1đi.” Trác Lực khẩn cầu

“Anh cũng nhìn thấy Tiểu Trác Việt trước khi chết cũng không khai ra nơi anh em chúng ta ẩn náu

Giao đứa bé này cho tôi đi.” Lão Đoàn ngẫm nghĩ, nếu như không phải Tiểu Trác Việt thà chết không khai thì có lẽ bọn chúng đã bị quân đội chính phủ nước X tiêu diệt từ lâu rồi

Cả đời này, số người Lão Đoàn nể phục chỉ đếm được trên đầu ngón tay

Tiểu Trác Việt là một trong số đó, lại còn là người nhỏ tuổi nhất.

Trác Lực cũng là trụ cột đã theo hắn nhiều năm, cũng là bạn nối khố với hắn, từ nhỏ đã đi theo hắn chinh phạt Bắc Nam, đến bốn mươi tuổi mới có được đứa con duy nhất này

Cái chết của Tiểu Trác Việt đúng là nỗi mất mát bị thương với hắn ta.

“Đại ca, tôi sẽ6tự mình chăm sóc đứa bé này, tuyệt đối không cần ai trong bằng phải chịu trách nhiệm

Sau này nếu nó có chút ý đồ phản nghịch nào, tự tay tôi sẽ kết liễu nó, tuyệt đối không để đại ca và các anh em phải khó xử.” “Đại ca, cả đời này, Trác Lực tôi chưa từng cầu xin anh cái gì, chỉ có lần này, tôi xin anh, cầu xin anh.” Trác Lực quỳ xuống, cặp mắt ngấn lệ

Lão Đoàn thu súng lại, một tay đỡ Trác Lực đứng dậy, nói: “Anh đứng dậy trước đã..

Được, sau này nó chính là Tiểu Trác Việt của chúng ta.” Trác Lực xúc động rơi nước mắt, kéo đứa bé trai đã sợ đến choáng váng ra mừng rỡ dặn dò: “Trác Việt, con trai của ba, nào, gọi bác cả đi.” Tiểu Trác Việt bị đẩy đến trước mặt Lão4Đoàn

Cậu bé giật mình, không còn chút sức lực, ánh mắt nhắm lại, hai chân mềm nhũn, co quắp ngã vào lòng Trác Lực

Sau khi tiêu diệt cả làng, Lão Đoàn dẫn cả băng rời đi, cả Trác Việt tìm được đường sống trong chỗ chết cũng được mang đi

Sau đó Tiểu Trác Việt liên tục sốt cao trong nhiều tháng

Có nhiều lần, đến cả bác sĩ cũng nói đứa trẻ này không thể qua khỏi

Nhưng Trác Lực vẫn không bỏ cuộc, hắn không thể tiếp tục mất đi đứa con trai này.

Dưới sự kiên trì của Trác Lực và sự trợ giúp của các chiến hữu khác, Tiểu Trác Việt sống lại như một kỳ tích, còn quên mất mình là ai, quên hẳn đi đoạn ký ức đáng sợ kia của mình.

Những năm này là khoảng thời gian Trác Việt vui vẻ hạnh phúc nhất, có ba, có3nhiều chú bác chiều chuộng

Lúc đó anh ta là người nhỏ tuổi nhất trong băng nhóm, được cả băng cưng chiều, đến cả Lão Đoàn cũng yêu thích anh ta, tự dạy anh ta bắn súng.

Nhưng anh ta không thật sự mất đi trí nhớ, mà chỉ là bản năng tự vệ của tiềm thức của anh ta đã lựa chọn che giấu đoạn ký ức đáng sợ kia đi để tiếp tục sống

Anh ta không biết mình bắt đầu nhớ lại từ khi nào

Có thể là những tiếng súng như tiếng pháo vào cơn mơ giữa đêm, cũng có thể là mỗi khi anh ta nhìn thấy dòng máu tươi ghê rợn của người bị giết, cũng có thể là mỗi lần Lão Đoàn lạnh lùng sai anh ta chĩa súng vào người yếu đuối mà bắn.

Dần dần, càng nhiều ký ức tràn về trong đầu óc của anh ta

Năm lên mười tuổi, cuối cùng anh ta đã nhớ lại toàn bộ đoạn ký ức tuổi thơ đáng sợ kia

Thì ra, những người quanh anh ta bây giờ, những người chú, người bác huấn luyện bản lĩnh cho anh ta, thậm chí cả người cha thân thương kia, cũng chính là kẻ thù giết gia đình anh ta.

Từ năm sáu tuổi đến khi mười sáu tuổi, tuy anh ta đã nhớ lại được chuyện xưa, nhưng trí nhớ của đứa bé sáu tuổi quá mơ hồ, nên anh ta không nhớ rõ mình là ai.

Đối mặt với Cố Thành Kiêu vào lúc này, anh ta đã là một người đàn ông trưởng thành, cuối cùng mới lôi toàn bộ ẩn tình trong quá khứ trút ra không hề giấu giếm.

“Từ khi khôi phục trí nhớ, tôi quyết tâm phải tự tay đánh chết Lão Đoàn

Mười tám năm tròn, mười tám năm tôi chịu đựng mọi gian truân vất vả, hàng ngày đều nghĩ đến trả thù là mục đích sống cao nhất

Chỉ cần có được bản lĩnh cao cường thì cái gì tôi cũng tập

Bọn chúng giết hết toàn bộ hai trăm ba mươi ba mạng người, thì tôi sẽ dùng bản lĩnh mà bọn chúng dạy tôi để báo thù cho hai trăm ba mươi ba mạng người vô tội đó.”

“Mấy năm nay, băng nhóm sáu mươi bảy người, người thì chết trận, người chết vì bệnh, cũng có người phản bội nên bị Lão Đoàn tự tay giết chết

Tất cả bọn chúng dù có chết cũng không hết tội

Bây giờ chỉ còn lại mười ba lão già, trong đó có cả Trác Lực.”

“Thật ra Lão Đoàn đã phát hiện ra sự thay đổi của tôi từ sớm

Cách đây một hai năm hắn cũng từng thăm dò tôi vài lần, cuối cùng không kiềm chế được muốn ra tay với tôi, cố tình sai tôi đi giết các anh

Nếu tôi không thành công, đương nhiên lão có thể trừng phạt tôi

Còn nếu tôi thành công thì sẽ giúp hắn trừ được một mối họa lớn, còn hắn có thời cơ tìm cơ hội ám sát tôi.”

“Thật may là phát súng của anh đã giúp tôi thoát được kiếp nạn này.” Trác Việt đưa tay lên ôm ngực trái giải thích: “Vị trí tim của tôi khác với những người khác

Tim tôi lệch về bên phải, nên phát sáng của anh chỉ khiến tôi bất tỉnh tại chỗ, hoàn toàn tránh được chỗ hiểm, chỉ làm tôi bị thương da thịt mà thôi.”

Lúc này, Cố Thành Kiêu lặng lẽ lắng nghe thì thầm nghĩ, người thanh niên trẻ tuổi này còn thẳng thắn với mình cả những chuyện như thế này, cũng đủ để thấy thành ý của anh ta

Trác Việt lại tiếp tục: “Lúc đó tôi lợi dụng thời cơ giả chết, thoát khỏi tổ chức một năm

Suốt một năm đó, hàng ngày tôi còn liều mạng luyện tập hơn cả trước kia, để báo thù

Cuối cùng, thời gian cũng không phụ lòng người

Năm ngoái, cơ hội của tôi cuối cùng cũng đến

Tôi đến dự lễ thượng thọ tám mươi tuổi của Lão Đoàn, chĩa súng vào thái dương của hắn bắn tung đầu hắn, dùng chính cách hắn giết mẹ tôi để kết liễu hắn.”