Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 883 : Mượn con trai để một bước lên mây

Ngày đăng: 03:37 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nếu như Lương Diệu Thần thật sự sinh con trai cho Kim Trang Sùng, như vậy bà ta không cần phải chịu áp lực này nữa

Kim Trang Sùng hứa hẹn sẽ để bà làm người mẹ duy nhất của đứa bé này

Bà ta không cần mang thai mười tháng, không cần chịu nỗi đau sinh nở, cũng không cần hao tổn sức lực và thời gian mà cũng có được một đứa con trai, lại còn chiếm được sự tin tưởng của chồng, dĩ nhiên Chu Tử Thanh bằng lòng

Cho nên, tất cả mọi việc sau khi Lương Diệu Thần xuất ngoại đều do bà ta chăm lo

Chỗ ở là do bà ta tìm, mọi thứ đều do một tay bà ta sắp xếp, vì Lương Diệu Thần mà bà ta xử lý mọi chuyện hết sức thỏa đáng

Chu Tử Thanh thật lòng nghênh đón sinh mạng mới3chào đời

Đúng lúc mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp thì trong nước bất thình lình truyền đến tin dữ, nói chú cháu Kim Bách Minh và Kim Trang Sùng cùng bị bắt.

Hiện tại, toàn bộ gia tộc nhà họ Kim đều rối ren

Chỉ trong một đêm, giá cổ phiếu Kim thị rớt xuống đáy vực, toàn bộ sản nghiệp gia tộc nhà họ Kim đều bị thiệt hại nặng nề

Ghê gớm hơn là, cả gia đình anh Ba và anh Tư của Kim Bách Minh đều bay ra nước ngoài ngay trong đêm, bỏ mặc sản nghiệp công ty.

Hiện giờ nhà họ Kim đã rối thành một cục

Nếu tội danh của Kim Bách Minh được thành lập, vậy đây đúng là tai họa ngập đầu đối với cả gia tộc nhà họ Kim, bọn họ gần như phải bồi thường đến tán gia bại1sản

Anh cả Kim Bá Tùng vẫn còn ở lại quê Phúc Kiến

Ông ta chỉ có một đứa con trai là Kim Trang Sùng, dù cho khuynh gia bại sản cũng muốn bảo vệ đứa con trai duy nhất này

Dĩ nhiên Chu Tử Thanh cũng hi vọng Kim Trang Sùng không sao

Bà ta đã hỏi luật sư, với chứng cứ bây giờ, Kim Trang Sùng nhờ lập công chuộc tội nên được giảm nhẹ vài năm, nhưng vì liên lụy quá lớn nên chắc chắn không thể ít hơn mười năm.

Bà ta không để ý mười năm, những năm qua bà ta đã chịu đựng đủ rồi, mười năm đã tính là gì

Nhưng mười năm này, nhà họ Kim khó mà yên ổn, không thể nào chu cấp cho bà ta một cuộc sống giàu sang như trước, có lẽ còn chẳng có phí nuôi dưỡng cơ bản cho6ba đứa con gái của bà ta

Dưới tình huống này, làm sao bà ta lại đi tốn tiền tốn sức tốn thời gian trông nom Lương Diệu Thần?

“Tin hay không tùy cô, tóm lại tôi sẽ không lo cho cô nữa, cô tự đi mà giải quyết.” Chu Tử Thanh không thèm để ý đến Lương Diệu Thần đang khóc thút thít, lạnh lùng nói: “Còn nữa, biệt thự này tôi đã treo biển bán rồi, có lẽ sẽ nhanh chóng bán được thôi

Tốt nhất có nên tính toán cho sớm, tránh chết nơi đất khách quê người.”

“...” Lương Diệu Thần không biết làm sao, cô ta bất lực, lắc đầu không chịu nghe, cũng không chịu tin chuyện này: “Tôi không tin, tôi không tin, tôi muốn gọi điện, tôi phải nghe chính miệng Kim Trang Sùng nói với tôi!”

Chu Tử Thanh thở dài một hơi: “Xem4ra cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ?” Bà ta mở điện thoại tìm tin tức trong nước

Bây giờ vụ án Kim Bách Minh đang lúc sôi sục, bà ta dễ dàng tìm được ngay

“Cô tự xem đi.”

Lương Diệu Thần run rẩy cầm điện thoại

Tin tức viết rõ đám người Kim Bách Minh, Kim Trang Sùng, Hàn Vĩnh Cửu bị phía cảnh sát bắt tạm giam.

“Thấy rõ chưa?” Chu Tử Thanh lấy lại điện thoại

“Giờ đã tin chưa?”

Cả người Lương Diệu Thần đều bất ổn, một luồng hơi lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân xông thẳng lên não

Cô ta lảo đảo, mông ngã bệt xuống bậc thang cửa lớn

Một tay cô ta chống xuống đất, một tay ôm bụng

Ở nơi này, cô ta bơ vơ không nơi nương tựa, ngôn ngữ lại không thông, chỉ biết vẻn vẹn vài câu tiếng Anh căn bản nên3giao tiếp rất khó khăn

Nếu không có Kim Trang Sùng, cô ta vốn không thể ở một mình tại đây

Nhưng hiện giờ bà ta lại nói Kim Trang Sùng bị bắt, vậy cô ta phải làm sao đây?

Các công nhân dọn nhà ra ra vào vào, không ngừng chuyển đồ từ bên trong ra

Khoang xe tải dần đây, một xe chở đi, lại một xe khác tới

Các công nhân tiếp tục chuyển đồ, cho đến khi nào dọn sạch mới thôi

Lương Diệu Thần vẫn luôn ngồi đó khóc thút thít

Chu Tử Thanh nhìn cô ta trẻ trung xinh đẹp, không biết căm hận nhiều hơn hay là đồng tình nhiều hơn.

Bà ta thấy Lương Diệu Thần không lớn hơn con gái lớn của bà ta bao nhiêu, bèn nói: “Cô còn trẻ, làm cái gì không làm, lại muốn làm tình nhân của người ta

Làm tình nhân kiếm được ít tiền thì thôi, cô lại còn muốn sinh con cho ông ta

Sao, muốn lợi dụng con trai để một bước lên mây à?”

Lương Diệu Thần ngẩng đầu nhìn bà ta, không biết lấy dũng khí từ đầu mà hét lên: “Giữa hai người không có tình cảm, sao không dứt khoát ly hôn đi? Anh ấy muốn tôi sinh con cho anh ấy, chứng minh anh ấy xem trọng tôi! Anh ấy muốn kết hôn với tôi, sẽ cho tội danh phận!”

Chu Tử Thanh nghe thấy thì buồn cười, cười cô ta ngây thơ, ngu xuẩn: “Cô cho rằng ông ta sắp xếp cho cô ở đây là xem trọng cô sao? Nếu ông ta thật sự quan tâm cô thì sao lại để tôi chăm sóc cô? Sao cô không nghĩ lại xem tôi hận cô bao nhiêu hả!”

Lương Diệu Thần: “...” Đã nhiều năm qua, Chu Tử Thanh chưa từng điên tiết chỉ trích như vậy, bà ta đã nhịn cục tức này hơn mười năm rồi

“Ông ta chỉ muốn con trai trong bụng cô thôi, cô gái ngốc

Chờ khi cô sinh con trai xong, tôi sẽ là mẹ nó, một nhà sáu người chúng tôi hạnh phúc viên mãn

Mà cô, nếu ông ta còn lương tâm thì sẽ giữ lại một mạng cho cô, còn nếu ông ta tàn nhẫn thì đến mảnh xương cô cũng chẳng còn.”

Lương Diệu Thẩn: “...”

Bởi vì ngôn ngữ không thông cho nên đám người dọn nhà cùng với những người hàng xóm đang hóng chuyện cũng không biết hai người phụ nữ đang cãi cọ chuyện gì.

Người hóng chuyện ngày càng nhiều, Chu Tử Thanh giữ mặt mũi nên không muốn tiếp tục ồn ào: “Lương Diệu Thần, tôi khuyến cố nên nhanh chóng trở về nước đi, nếu không cổ sẽ thật sự chết nơi đất khách quê người đấy

Đây là lời khuyên duy nhất mà tôi có thể cho cô.” Dứt lời, Chu Tử Thanh nhét một túi hồ sơ vào người cô ta, rồi trở về xe, không quay đầu lại

Chu Tử Thanh lái xe đi, công nhân dọn nhà vẫn đang tiếp tục chuyển đồ

Trong túi là toàn bộ giấy tờ chứng nhận của Lương Diệu Thần

Lúc trước vì sợ cô ta bỏ trốn nên bọn họ đã cất giữ toàn bộ giấy tờ của cô ta

Lương Diệu Thần nhìn thấy hộ chiếu và thẻ căn cước của mình thì vẻ mặt mịt mờ

Những thứ này có ích gì, cô ta không có tiền, một cốc cũng không có.

Bà cụ nghe hiểu bọn họ cãi nhau chuyện gì

Sau khi Chu Tử Thanh bỏ đi, bà thấy Lương Diệu Thần vẫn luôn ngồi trước cửa khóc lóc thì không đành lòng

“Ấy..

Bà ơi đừng đi mà...” Lâm Thiên muốn kéo bà cụ lại nhưng không kịp

Bà cụ đi đứng mau lẹ, thoắt cái đã tới trước mặt cô ta

Phản ứng đầu tiên của Lâm Thiên là phải trốn, không thể để Lương Diệu Thần thấy cô

Nếu không, cả hai sẽ lúng túng cỡ nào chứ?

Thế nhưng, cô lại nghe bà cụ nói: “Cháu đừng khóc, vào nhà bà ở đã, nhà bà vẫn còn phòng trống

Trước tiên chúng ta nghĩ cách liên lạc với người nhà của cháu.” Lương Diệu Thần cảm động đến rơi nước mắt, gật đầu lia lịa: “Vâng, cảm ơn bà.”

Lâm Thiển vỗ đùi, nhanh chóng chạy vào trong nhà, vừa chạy vừa lăn lên lầu, nghĩ thầm trong bụng nhất định không được để Lương Diệu Thần thấy cô.