Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 90 : Anh không động lòng chút nào sao?

Ngày đăng: 03:28 30/04/20


Cô gái ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó áp đôi môi bóng lưỡng lên môi Nemo, truyền rượu vào miệng hắn.



Các anh em đều nhìn ngây người, không ngờ gái ở đây còn rất biết điều, cả đám phấn khích không thôi, nhao nhao muốn thử.



Hắc Gia cũng kéo một em ngồi lên chân mình, hô to: “Chăm sóc tốt cho các anh em của tôi nhé”



Các cô gái tiến thẳng vào bàn tiệc, một người ngồi với một tên, ai cũng có, hoàn toàn không thiên vị.



Cả người Nemo cứng đờ, hai tay nhìn như ôm cô gái nhưng thật ra không chạm vào người cô mà chỉ giơ lơ lửng. Hắn dùng ánh mắt xấu xa và phức tạp nhìn cô gái, cố gắng tìm ra chút manh mối từ ánh mắt của cô ta.



“Sói” Lúc rời khỏi môi hắn, cô gái tỉnh bơ nói khẽ một chữ.



Nemo hơi giật mình, chậm rãi nuốt nước bọt. Nếu không phải các anh em khác đang đắm chìm trong sắc đẹp, e rằng hắn đã lộ tẩy tại chỗ.



“Ngài à, lần đầu hay sao mà căng thẳng vậy?” Cô gái lau đi vết son trên khóe miệng hắn, mập mờ hỏi, “Chẳng lẽ em phải tặng bao lì xì cho ngài sao?”



Nghe được lời nhắc nhở, lúc này thần kinh căng thẳng của Nemo mới trấn định lại, hắn ta lạnh lùng nói: “Không, chỉ là tôi... Không thích làm ở chỗ đông người”



Cô gái cười rạng rỡ, giống như nghe được một chuyện tiếu lâm vô cùng hài hước, “Ngài à, em thích dáng vẻ lưu manh của ngài đó”



Nemo hơi cau mày, dùng ánh mắt nói với cô gái – chẳng buồn cười tí nào.



Lúc này, cả đám đang chìm đắm trong lòng người đẹp, chẳng ai chú ý đến ai. Mấy gã gấp gáp như khi đã bắt đầu hành động thiếu lịch sự ngay trước mặt mọi người.



Mặt mày Hắc Gia đỏ ửng, nhưng vẫn cố giữ vẻ tỉnh táo đến cùng, “Người anh em Nemo, đừng thấy lạ, đám anh em này đều là kẻ thô kệch, thấy gái là muốn lên giường, không quản được chân mình”



Nemo ngượng ngùng, nhưng cũng giả đò gấp gáp như khỉ, hỏi: “Hắc Gia, tôi có thể rút lui trước không?”



“Đúng đúng đúng” Hắc Gia như nghĩ đến cái gì đó, gọi to đám anh em đang hổn hển, “Không phải tao nói phải làm người văn minh sao, tự tìm chỗ giải quyết đi.”
Mặc dù vô cùng khó xử nhưng Trịnh Tử Kỳ vẫn phải lấy đại cục làm trọng. Cô ta tương kế tựu kế nói: “Anh à, anh làm em đau quá, chậm chút...”



Cố Thành Kiêu đưa lưng về phía cô ta, đá thẳng cái áo choàng tắm đang phủ lên giày về hướng cô ta, chẳng nói một lời.



Lúc này, kẻ nghe lén bên ngoài bỗng gõ cửa, “Người anh em Nemo...” Là Hắc Gia, “Phải thương hoa tiếc ngọc nhá người anh em Nemo, ha ha.”



Tiếng cười của Hắc Gia xa dần, ánh sáng ngoài khe cửa lại hắt vào, hắn ta đã bỏ đi.



Chỉ chốc lát sau, phòng bên cạnh vọng vào tiếng rên từng cơn của phụ nữ, trầm bổng du dương, liên miên trập trùng, cuồn cuộn không dứt.



Cố Thành Kiêu vẫn đưa lưng về phía Trịnh Tử Kỳ, hỏi: “Cô tới đây làm gì?”



Trịnh Tử Kỳ thu lại vẻ thảm hại hồi nãy, lại mặc áo choàng tắm vào, nói: “Lâu rồi tổng bộ không nhận được tin tức của anh, sợ anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên em chủ động xin đến đây dò xét. Hơn nữa, em còn có một tin muốn báo cho anh”



“Nói đi”



“Phó thị trưởng Triệu Minh đã bị điều tra, nhà nước tìm được chứng cứ ông ta lợi dụng chức quyền để làm chuyện riêng trong dự án khu Lạc Ngoạn. Trừ Triệu Minh ra, cùng té ngựa còn có Tổng cục trưởng Cục công thương



Quách Phẩm Xuyên, người quản lý khu Lạc Ngoạn trước đây Trần Quốc Thành, và một vài cán bộ cao cấp khác. Còn tên Tạ Trung mà chúng ta nghi ngờ thì không rõ tung tích”



Cố Thành Kiêu suy tư một lát, nhanh chóng làm rõ đầu mối, nói: “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì sau ngày 15 tháng giêng Hắc Gia sẽ dẫn tôi đi gặp Sa Khôn.



“Sau ngày 15? Là ngày nào? Gặp ở đâu?”



“Không biết”



Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng “hoàng” rất lớn, Cố Thành Kiêu quay lại đối mặt với Trịnh Tử Kỳ. Hai người đều mở to mắt nhìn nhau, đó là tiếng súng.