Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 900 : Mình nhất định phải thoát ra ngoài

Ngày đăng: 03:37 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trác Việt thấy như vậy thì mắt không dời đi được

“Này, anh nhìn tôi làm gì?” Phó Bạch Tuyết trêu, “Tôi có phải là thuốc giảm đau đâu.” “Cô không phải là thuốc giảm đau, mà là thuốc tế.” Trác Việt khẽ nói

“Hả, cái gì?” “Không có gì so với hôm qua thì tôi khá hơn nhiều rồi.” “Ừ, tôi cũng nhận ra, ít nhất hôm nay anh còn có thể nói đùa, sắc mặt cũng đã khá hơn rồi.” Trác Việt nghiêm túc đứng đắn nói: “Thì ra cô trông như vậy, giống y như trong ảnh.” “Anh có ý gì?” “Lúc mới gặp, cô trông nhếch nhác, không hề giống trong ảnh, làm tôi cứ tưởng bị lừa

Bây giờ càng nhìn kĩ thì càng thấy diện mạo của cô rất giống trong ảnh.” Phó Bạch Tuyết dở khóc dở3cười, “Thổi được rồi, tôi thừa nhận là người tôi đúng là rất bẩn, vậy nên anh mau lành vết thương đi, phải chăm sóc vết thương thật tốt thì mới có thể đưa tôi ra ngoài được

Đến khi thoát ra khỏi đây, chuyện đầu tiên tôi muốn làm là tắm rửa thật sạch sẽ, thơm ngào ngạt rồi sẽ đi gặp mẹ tôi.” Trác Việt nở nụ cười, cực kỳ ngưỡng mộ cô, “Mẹ cô rất lo cho cô.” “Anh gặp mẹ tôi rồi sao?” “Từng thấy trên truyền hình

Bà ấy trả lời phỏng vấn của đài truyền hình, khóc lóc cầu xin mọi người cung cấp đầu mối giúp” Phó Bạch Tuyết có thể tưởng tượng được sự tuyệt vọng và đau khổ của mẹ

Một năm trước, cha cô đến Melbourne dự hội thảo trao đổi y học thì2đột nhiên mất tích, bây giờ cô đột nhiên mất liên lạc, đối với mẹ cô thì đúng là một cú sốc quá lớn

“Có lẽ tôi không nên bỏ qua lời khuyên của mẹ, không nên mù quáng lần mò đến Miami tìm ba

Có lẽ..

ba tôi đã không còn ở Miami nữa rồi...” Nói rồi cặp mắt Phó Bạch Tuyết rơm rớm nước mắt

Cha là chỗ dựa của mẹ, còn cô là nguồn nghị lực của mẹ

Bây giờ cả chỗ dựa và nghị lực đểu không thấy đầu, cô sợ mẹ cố sẽ phát điên lên mất

Đồng thời cô cũng rất lo lắng cho cha

Từ khi cô nhận được tin nhắn cầu cứu cũng đã là nửa năm rồi, không biết bây giờ cha cô như thế nào, ở đâu, có được bình an vô sự hay không.

Nhìn vẻ mặt mất1mát của cô, Trác Việt quyết định báo tin tốt cho cô, “Cô nói ba cô là Phó Gia Tiên sao? Ông ấy là một tiến sĩ nghiên cứu về nọc rắn phải không?”

Phỏ Bạch Tuyết vừa sửng sốt vừa vô cùng vui mừng, gật đầu lia lịa, “Ừ.”

Tiến sĩ Phó năm ngoái bị mất tích khi đi dự hội thảo giao lưu y học ở Melbourne đúng không?” “Đúng vậy, anh biết ba tôi ở đầu sao?” “Tôi không biết, nhưng tôi biết ai đang giam lỏng ba cô.” “Là ai?”.

“Chính là kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ bắt cóc cô, cũng chính là ba nuôi của tôi, tên là Trác Lực.”

“..” Phó Bạch Tuyết không biết nên vui hay buồn, cô theo bản năng rụt người lại một chút, ánh mắt cũng trở nên cảnh giác.

Trác Việt vội1vã giải thích: “Cứ yên tâm, tối với ông ta không giống nhau

Bây giờ quan hệ của chúng tôi cũng như nước với lửa

Tôi bị rơi xuống vách đá là do chính ông ta sai người đuổi giết tôi.”

Phó Bạch Tuyết: “Vì sao?”

Trác Việt: “Vì tôi biết bí mật của ông ta, phá hoại kế hoạch của ông ta, nên ông ta rất chướng mắt.”

Phó Bạch Tuyết: “Bí mật của ông ta có liên quan đến ba tôi sao?” Trác Việt: “Ông ta lập một nhóm chuyên lấy nọc độc rắn để điều chế thành thuốc, lấy cơ thể của người sống để làm thí nghiệm, rồi đầu độc những người giàu có, ông ta dùng cách này để kiếm tiền

Những người giàu chỉ cần được khỏe mạnh, bao nhiêu tiền họ cũng đồng ý vung ra, Trác Lực nhìn ra1được điều đó

Đề tài nghiên cứu của ba cô lại phù hợp với âm mưu của ông ta, vì vậy ông ta mới bắt cóc ba cô, uy hiếp ép ba cô nghiên cứu điều chế thuốc độc từ nọc rắn.” Phó Bạch Tuyết khẳng định: “Ba tôi sẽ không làm như vậy đâu, ba tôi nghiên cứu nọc rắn là để cứu người chứ không phải để hại người.” Trác Việt: “Đúng vậy, cho đến bây giờ ba cô cũng vẫn chưa nhận lời, nên mới bị ông ta giam lỏng, nhưng tôi vẫn chưa biết hiện ba cô bị giam ở đâu.” Phó Bạch Tuyết: “Trác Lực vẫn còn muốn ép ba tôi điều chế thuốc độc cho ông ta sao?” Trác Việt: “Loại thuốc độc chế từ nọc rắn đã được nhóm nghiên cứu điều chế thành công, cũng đã sử dụng trên cơ thể người rồi, nhưng thuốc giải độc thì chưa điều chế ra.” Phó Bạch Tuyết: “Vậy phải làm sao bây giờ?” Trác Việt: “Vậy nên Trác Lực rất gấp gáp, bây giờ chính phủ đã bí mật điều tra, chuyện này sắp không giấu giếm được nữa rồi

Nếu không nghiên cứu điều chế được thuốc giải thì ông ta không chỉ mất cả chì lẫn chài, mà còn khiến mình trở thành người trời đất không dung.”

Phó Bạch Tuyết: “Sao không bắt ông ta lại?” Trác Việt: “Chính bản thân ông ta hiện tại cũng đang là tội phạm bị truy nã quốc tế, nhưng thể lực sau lưng ông ta lại rất hùng mạnh, kể cả có bị bắt thì vẫn có cơ hội chạy trốn

Ông ta dùng thuốc độc từ nọc rắn để khống chế một nhóm người, ngoại trừ kiếm tiền từ họ, ông ta còn có thể khống chế quyền lực của họ nữa.”

Phó Bạch Tuyết: “Hóa ra Trác Lực bắt cóc tôi là vì muốn gây sức ép để ba tôi nghiên cứu thuốc giải độc cho ông ta?”

Trác Việt: “Có thể nói như vậy.”

Phó Bạch Tuyết: “Nghĩa là ít ra trước mắt ba tôi vẫn được an toàn đúng không?” Trác Việt: “Đúng.” Đặc biệt là khi Tiến sĩ McCleary gặp tai nạn giao thông trở thành người thực vật vào đúng thời điểm then chốt, trong khoảng thời gian ngắn, Trác Lực không tìm ra được một người có được năng lực sánh ngang với Tiến sĩ McCleary, thì chỉ có thể trồng cậy vào Phó Gia Tiên

Phó Bạch Tuyết trầm mặc một lúc rồi chợt ngẩng đầu lên, kiên quyết nói: “Tôi nhất định phải thoát ra ngoài!”

Nói rồi cô vội vàng lấy lá cây phủ kín người Trác Việt, nhân lúc trời còn sáng, cố định đi ra ngoài ngụy trang cửa hàng một chút, cũng muốn đi hái một ít quả dại vào

Khả năng phục hồi vết thương của Trác Việt rất tốt, với tình hình của anh ta hôm nay thì chỉ cần chăm sóc nhiều lắm một hai ngày nữa thì sẽ ổn.

Điều kiện trong hang động này vô cùng nghèo nàn, một ngày chỉ ăn ba bốn bữa quả dại thôi thì cũng không được, không thể để cho cơ thể đang bị thương cần chăm sóc phục hồi lại suy yếu, Đến buổi tối, nhiệt độ trong hang rất thấp, hai người nằm ngủ bên đống lửa

Sau nửa đêm, Phó Bạch Tuyết đã ngủ rất sầu, còn Trác Việt đã ngủ đủ từ ban ngày, tinh thần cũng tỉnh táo hơn, lúc này càng cực kỳ hoạt bát

Anh ta chầm chậm đứng dậy, rút một khúc thân cây to từ đống lửa để làm đuốc, đi về hướng bậc thang dựa vào trí nhớ của mình

Nếu anh ta nhớ không nhầm, nếu phỏng đoán của anh ta không sai, thì đây chính là cửa vào của núi vàng.

Ánh lửa soi sáng phía trước, Trác Việt từ từ bước từng bước đi về phía trước cho đến khi anh ta sờ thấy vách đá.

Ướt, chỗ đá này rất ướt, phía trên còn có rêu xanh rậm rạp, nói vậy, có lẽ, phía trên này cũng có lối ra

Anh ta đi men theo vách đá về phía trước mấy bước, chân anh ta đá phải bậc thang

Anh ta cầm đuốc soi xuống, bậc thang ở ngay dưới chân

Bậc thang rất hẹp, một lúc chỉ có một người đi lọt, hơn nữa bậc thang còn bị phủ đầy rêu xanh, rất trơn

Trác Việt cầm bó đuốc, lưng dán sát vào vách đá, vô cùng tò mò dò dẫm từng bước đi lên cầu thang.