Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 932 : Không cần sợ
Ngày đăng: 03:38 30/04/20
Quân y Ninh, anh nói thẳng đi, tôi có phù hợp không?” Ninh Trí Viễn: “Lựa chọn đầu tiên để thử thuốc lâm sàng phải là người bị trúng độc nặng, nhưng tình hình hiện giờ là những bệnh nhân bị trúng độc nặng ở nước ngoài không được ưu tiên về vấn đề địa phương và thời gian
Còn những người bị trúng độc nặng trong bệnh viện, bỏ qua Sa Tinh thì chỉ còn hai người khác, một người là một trong những người giàu nhất ở địa phương, một người là nhà đầu tư tài chính, họ đều là triệu phú
Sau khi ăn quả dại xong thì triệu chứng đã nhẹ đi nhiều, vì vậy không muốn mạo hiểm thử3thuốc.” “Trái lại, có rất nhiều bệnh nhân mắc triệu chứng giữa nặng và nhẹ, họ đều là những đại gia có máu mặt, sau khi ăn quả dại thì không phát độc nữa, rất nhiều người còn đang xin xuất viện, không thể trông chờ nhóm người này thử thuốc.”
“Những người bị trúng độc nhẹ như chị dâu là đồng nhất, nhưng đa số những người này thậm chí còn không đến bệnh viện khám lại để điều trị, càng không trông chờ bọn họ sẽ đến thử thuốc.” “Ở dưới hổ trời, khắp khe núi đều là quả dại, trước mắt xem ra là lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, vì thế, ngoại trừ những người bị2trúng độc nặng, thì những người còn lại chẳng coi ra gì
Nhưng nếu trúng độc thì nhất định phải giải độc, loại quả dại này khó bảo quản, không mang đi xa được và không để lâu được, người bị trúng độc cũng không thể nào ở lại đây mãi mãi.” “Quan trọng là, bệnh nhân trúng độc ở nước khác biết được quả dại dưới hổ trời có thể ức chế độc tố, cho nên đang ùn ùn kéo đến
Đến lúc đó, càng ngày sẽ càng có nhiều người đến hái, cộng thêm hái cho tới khi nào hết thì thôi, vậy lúc đó phải làm sao đây?” “Tôi và Tiến sĩ Phó đã từng nghĩ đến việc chế2ra thuốc giải đời đầu, cũng chính là thuốc ức chế
So sánh thuốc ức chế với quả dại thì chúng có công hiệu như nhau, còn tiện mang theo, nhưng chúng tôi lo rằng, ăn quả dại hoặc uống thuốc ức chế trong thời gian dài, độc tố bị ức chế lâu ngày, một khi bộc phát, e rằng độc tính sẽ càng mạnh hơn
Cho nên, sớm muộn gì cũng phải dùng đến thuốc giải, chỉ là bây giờ không có ai dám thử thuốc cả.” Ninh Trí Viễn phân tích chuyện khó xử này với mọi người, cũng nói đến sự cần thiết của thuốc giải, đương nhiên, chủ yếu là anh ta giải thích với lão Đại
“Chị dâu, chị không9phải lựa chọn phù hợp nhất, nhưng dù sao có cũng hơn không.” Ninh Trí Viễn thấy lão Đại đang từ từ quay mặt lại nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, anh ta lập tức hạn chế lại, “Nếu chị dâu sẵn lòng thử, tôi nhất định sẽ lấy sức khỏe của chị dâu làm trọng
Cô trúng độc, không ai mong muốn được giải độc hơn cô, “Những tác phụ này tôi hoàn toàn có thể chịu đựng được, OK.” Ninh Trí Viễn thấy lão Đại vẫn chưa chịu chấp nhận, cũng không dám tùy tiện đồng ý với Lâm Thiển, “Chị dâu, lão Đại, hai người bàn bạc với nhau chút đi.” “Không cần bàn bạc, cứ quyết4định vậy đi, cơ thể của tôi, tôi làm chủ được.” Cổ Thành Kiểu trưng cô, cảnh cáo cô không nên nói lung tung
Nhưng trong lòng Lâm Thiển rất rõ, cô kiên nhẫn khuyên nhủ anh: “Anh nhìn đi, không giải được độc, em chỉ có thể ở lại đây mãi
“Không nhận ra Tiểu Cao Tử còn quen của quen nẻo như vậy, hừ, về nhà em sẽ nói với Phạn Phạn
Phạn Phạn ở nhà ở cữ, Tiểu Cao Tử ở nước ngoài vào quán bar
Còn đội trưởng Tổng nữa, nếu chị Sở Dương mà biết, chắc chắn sẽ không cho anh ấy vào phòng ngủ
Tội nghiệp nhất là Phạm Dương Mộc, Trịnh Tử Kỳ mà nổi giận là như người điên vậy, lòng chiếm hữu lại mạnh, hừ, về nhà em sẽ nói cho cô ấy biết.”
Cổ Thành Kiều buộc phải giải thích thay cho anh em của mình, “Bọn họ đi nghe ngóng tin tức chứ không phải đi hưởng lạc đâu
Với lại cái quán bar đó thật sự chỉ là quán bar, không phải chỗ không đứng đắn gì đâu.” “Hừ, có phải anh cũng thường đến đó hay không?” “Bọn anh là đi nghe ngóng tin tức.” “Được, trước đó không nói, bây giờ các anh chẳng có nhiệm vụ gì, còn nghe ngóng cái gì chứ?” “Em tưởng bọn anh chỉ có một vụ án trong tay hay sao?” “Được rồi, anh lúc nào cũng có lý do, em nói không lại anh.”
Cố Thành Kiêu đi lên trước, xoay vai cô lại, cúi đầu nhìn vào mắt cô
Dưới ánh trăng, mắt cô sáng rực, như toàn bộ ngôi sao rơi vào đó
Anh thấy cô kiên định, nên cũng không cản
“Ngày mai anh đi với em, không cần sợ.”