Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 94 : Chồng cháu họ cố

Ngày đăng: 03:29 30/04/20


Cố Nguyên nghe xong, vẻ mặt vốn nghiêm túc lại càng trở nên cứng đơ.



Lâm Thiển cũng thấy tối tăm mặt mày. Tốt xấu gì đây cũng là bác Cả ruột của cô, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.



Cô căng thẳng đến mức vo góc áo liên tục, sợ sệt nhìn thoáng qua ba mẹ chồng. Mặt ba chồng như quân bài mạt chược, vừa đen vừa tệ. Còn mặt mẹ chồng thì đầy vẻ khinh thường, làm cô cũng chẳng dám đối mặt với bà.



Diệp Thiến Như họ nhẹ hai tiếng, nói thẳng: “Lâm tiên sinh, Lâm phu nhân, tôi nghĩ có lẽ hai người nhầm lẫn gì rồi, ông nhà tôi không phải công nhân kỹ thuật mà có thể tùy ý nối dây bắc cầu cho người ta được”



“...” Sắc mặt của Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc kém vô cùng, bầu không khí lúng túng đến nỗi ngưng đọng.



“Lão...” Chu Mạn Ngọc lại muốn ra sức thực hiện, lập tức bị Lâm Bồi đè tay xuống, lắc đầu ra hiệu bà ta đừng nói nữa.



Nhưng, Chu Mạn Ngọc chưa từng chứng kiến sự gay gắt của Cố Nguyên, đương nhiên không biết phải tránh xa nguy hiểm. Hơn nữa gần đây Hoa thị lại xảy ra khủng hoảng kinh tế, bà ta thật sự nóng lòng muốn đạt được ước nguyện.



“Ông đừng nói, để tôi nói...” Chu Mạn Ngọc dũng cảm đứng ra, “Lão thủ trưởng, tôi không hiểu chuẩn mực đạo đức nên có nói sai mong ngài đừng trách tội. Chẳng qua tôi cảm thấy hai nhà chúng ta đã thành thông gia, cũng chính là người nhà, mà người nhà thì không nhiều lời phải không?”



“Bây giờ giá cả thị trường không được tốt, làm ăn khó khăn, công ty của chúng tôi gặp một chút trở ngại. Cho nên tôi nghĩ, đã là người nhà, chỉ cần ngài nói giúp cho chúng tôi với Thị trưởng Có một tiếng, khi nào chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn này nhất định sẽ đền đáp gấp đôi”



“Lão thủ trưởng, lão Lâm nhà tôi là người thật thà nên không biết nói chuyện màu mè, tôi là người ngay thẳng, trong lòng có gì sẽ nói ra hết. Lão thủ trưởng, chúng ta là người nhà, ngài không giúp người của mình, chẳng lẽ đi giúp người ngoài sao?”



Lâm thị cũng không phải một công ty nhỏ, Lâm Bồi gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng cho tới quy mô bây giờ quả thật không dễ. Nhưng thị trường phát triển thay đổi từng ngày, hóa ra để thành công, những con đường kia của Lâm Bổi đã dần dần bị xã hội đào thải.



Công ty phát triển tới mức độ nhất định sẽ gặp phải trở ngại. Mấy năm nay, Lâm thị chuyển đổi mô hình nhiều lần cũng không thành công, nhân viên dần mất lòng tin với công ty, Lâm Bồi thật sự sứt đầu mẻ trán.




Chính bởi sự nhường nhịn ở thời điểm đó đã luyện cho cô trở thành một người biết khoan dung, cho cổ học được tính nhẫn nhịn trong cách đối nhân xử thế.



Mà bây giờ, bác Cả và bác gái đã có chủ ý đánh tới nhà họ Cố. Cô biết rõ thủ đoạn của bác gái, nhà họ Cố ngại nói, thế thì để cố nói vậy. Ức hiếp khi dễ cô thì thôi, chứ ức hiếp nhà họ Cố thì tuyệt đối không được!



Đây là lần đầu tiên Lâm Thiển cảm nhận sâu sắc được mình cũng có trách nhiệm bảo vệ nhà họ Cố.



Chu Mạn Ngọc: “Tiểu Thiển, chuyện này không phải việc khó gì với lão thủ trưởng. Thị trưởng Cố là cháu trai lớn của ông ấy, chỉ cần ông ấy nối dây cho hai bác là được, tiện tay thôi mà”



Lâm Thiển: “Bây giờ bác nói nghe đơn giản dễ dàng nhỉ, chỉ một câu chỉ cần nối dây, đến lúc không thành lại trách gia đình cháu không giúp đỡ. Nguyên tắc nhiều năm của ba cháu không thể phá vỡ vì hai bác được. Không cần nói nữa, gia đình cháu quang minh lỗi lạc, sẽ không đáp ứng đầu”



Chu Mạn Ngọc tức đến nghiến răng, không giấu giếm sự tức giận của mình, trừng mắt nhìn Lâm Thiển, “Tiểu Thiển, cháu... Cháu là Lâm Thiển, cháu họ Lâm chứ không phải họ Cố!”



Lâm Thiển cười lạnh một tiếng, “Bác gái à, mặc dù bác họ Chu nhưng bác là người nhà họ Lâm. Cháu cũng giống vậy, cháu họ Lâm, nhưng chồng cháu họ Cố”



“...” Chu Mạn Ngọc không thốt nên lời, nghẹn họng thở ra một hơi, “Tiểu Thiển, không ngờ cháu lại ăn nói như the!”



“Cháu chỉ tùy việc mà xét thôi, xin lỗi vì không thể như bác mong muốn!”



“Được, được rồi...” Chu Mạn Ngọc tức giận đến nỗi ngực phập phồng dữ dội, căm thù con nhỏ chết tiệt này, “Mở miệng là ba cháu ba cháu, lẽ nào cháu đã quên ba ruột của mình là ai rồi?”



Lâm Thiển hít sâu một hơi, vẫn giữ vẻ bình tĩnh và kiên trì như cũ, không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi ngược lại: “Lần cuối cùng cháu gặp ba cháu là khi cháu năm tuổi, bác cảm thấy cháu còn nhớ được ông ấy là ai sao?”