Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 951 : Ăn hết cái này mẹ mới tha lỗi cho con
Ngày đăng: 03:38 30/04/20
Nếu không niệm tình vợ chồng nhiều năm và nể mặt con gái, ông đã thêm vào mấy hạng mục tố cáo rồi, vậy thì thời gian thi hành án của bà ta nhất định sẽ không chỉ có chừng ấy năm.
Lâm Húc có thể nghe ra sự trách cứ của con gái.
Dù là trong lòng hay ngoài miệng, Lâm Duy Nhất đều đang trách người làm cha là ông.
Ông cũng hiểu rằng tình cảm giữa cha con bọn họ đã không thể thân thiết như trước đây được nữa.
Cả đời này cô ta cũng không thể nào bước chân vào nơi đã từng là “nhà” đó nữa.
Hai cha con ngồi đối mặt nhau.
Thật ra Lâm Húc có thể cảm nhận được sự xa lạ và khoảng cách giữa hai người.
Ông đã lăn lộn trên thương trường nhiều3năm, ít nhiều gì cũng hiểu chút ít về sự tranh đấu gay gắt trong giới thương nghiệp.
Về đám họ hàng nhà họ Dung, ông đấu với họ hơn hai mươi năm, có thể nói ông hiểu bọn họ như lòng bàn tay.
“Chú họ của con thật sự rất khó đối phó.
Ông ta có dã tâm rất lớn, năng lực cũng mạnh hơn những kẻ còn lại, nhưng tâm tư lại bất chính.
Trước đây, ông ta đã âm thầm cầu kết với bọn buôn lậu ở hải cảng.
Con chỉ cần thuê thám tử tư đào sâu vào phương diện này, nhất định sẽ có thể điều tra được bằng chứng phạm tội của ông ta.” Lâm Duy Nhất cảm kích gật đầu: “Vâng, còn có cả đám anh họ vẫn đang làm mưa làm gió nữa.” “Đám đó vốn2chẳng có bản lĩnh gì.
Nếu trong số chúng có ai có chút bản lĩnh thì không đến nỗi không đào tạo được người kế nghiệp trong nhiều năm qua.
“Duy Nhất, con phải nhớ kĩ.
Ba mãi mãi là ba của con, chuyện này sẽ không bao giờ thay đổi.
Cổng chính của biệt thự nhà họ Lâm lúc nào cũng chào đón con, chỉ cần con về nhà, ba chắc chắn sẽ hoan nghênh.” Mặt Lâm Duy Nhất không biểu hiện cảm xúc gì.
“Không nghe lời người lớn chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Mẹ chỉ nghĩ cho sức khỏe của con thôi.
Lúc còn trẻ không biết quý trọng đợi tới lớn tuổi rồi các con mới biết.” Lâm Thiển khóc không ra nước mắt.
“Mẹ, con thật sự biết lỗi rồi! Sau này con đảm bảo sẽ ngoan ngoãn ăn cơm.
Mẹ đừng càm ràm con nữa, nghỉ ngơi chút đi được không?” “Hứ, con còn chê mẹ phiền hả?” Diệp Thiến Như tức giận, xoay người bỏ đi.
“Ấy, ấy, mẹ, mẹ đừng đi, đừng giận nữa được không? Ấy, ấy, mẹ, con sai rồi, con thật sự sai rồi mà!” Diệp Thiến Như bước vào phòng bếp, bưng ra một bát canh gà, trong bát còn có cái đùi gà lớn.
“Biết lỗi rồi thì ăn hết đi, con muốn giảm cân thì phải hỏi xem con gà này có đồng ý hay không.” Cuối cùng, Cố Nguyên im lặng nãy giờ cũng không kìm được mà bật cười, nói: “Gà chắc chắn không thể đồng ý, vì nó chết rồi.” Lâm Thiển cố nhịn cười.
Phải nể mặt mẹ chồng.
Diệp Thiến Như trừng Cổ Nguyên, đặt canh gà trước mặt Lâm Thiển: “Tóm lại, ăn xong nó thì mẹ mới tha lỗi cho con.” “Mẹ, cái này thật sự là hơi nhiều ạ.” “Mẹ hầm từ hôm qua, để riêng cho con đấy.” Lâm Thiển khó xử, nhưng lại cảm thấy rất ấm lòng.
Cô nhớ lại cảm giác đói rã rời tối qua, uống hết bát canh gà này thật sự là hạnh phúc: “Cảm ơn mẹ.”
Lúc gần chập tối, Trương Tử Dương bỗng gọi điện cho cô: “Lâm Thiển, có một việc tôi không biết có nên nói với cô không.” “...” Mở đầu thế này, có tin tối xử cậu không? Lâm Thiển cầm điện thoại di động, liếc mắt: “Cậu nói nhanh đi.” “Sở Mặc Phong đã đến chỗ hẹn gặp Lâm Duy Nhất rồi.”
“Thật ra không phải tôi hỏi thăm được hành trình của Lâm Duy Nhất, mà là Sở Mặc Phong đích thân hỏi Lâm Duy Nhất đấy.
Điều kiện của Lâm Duy Nhất là Sở Mặc Phong phải ở bên cô ta một đêm.”
“Tôi cảm thấy Sở Mặc Phong sẽ không thật sự hi sinh bản thân, cậu ta không ngốc đến vậy.
Nhưng, tôi nghĩ vẫn nên nói chuyện này cho cô biết thì hơn, để cô biết Lâm Duy Nhất là kẻ hèn hạ, bỉ ổi.” Lâm Thiển hít sâu vài lần mới có thể nói chuyện bình thường.
“Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”