Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 954 : Chẳng phải vĩnh viễn là trẻ con sao?

Ngày đăng: 03:38 30/04/20


Cố Thành Kiêu trầm mặt nhìn cậu chằm chằm: “Chơi vui lắm hả?” Sở Mặc Phong ngưng cười, lập tức trở nên cẩn trọng, “Chơi không vui.” Lúc này, Cố Thành Kiêu thay đổi sắc mặt, oán trách: Sau này gửi định vị thì làm ơn gửi chính xác một chút, khách sạn này đâu chỉ có một nhà hàng, hại chủ tìm mệt muốn chết.” Sở Mặc Phong thở dài, “Cháu cam đoan sẽ không có lần sau.” Cố Thành Kiêu: “Chuyện này không tới lượt cháu ra mặt.



Lâm Thiển ngốc, cháu cũng ngốc luôn sao?” Sở Mặc Phong tỏ ra mờ mịt, không hiểu chủ Hai đang nói gì.



“Trước khi gọi điện cho cháu, chú đã hỏi ba VỢ chú rồi.



Ông ấy đã gặp Lâm Duy Nhất một lần vào buổi trưa, hơn nữa..” Cố Thành Kiêu nặng nề thở dài, trong tiếng thở3dài này còn xen lẫn cơn giận Lâm Thiển muốn điều tra tình hình của Lâm Duy Nhất mà không hỏi anh, cũng xen lẫn nỗi đau lòng vì Sở Mặc Phong liều lĩnh giúp cô đạt thành tâm nguyện.



Anh cũng gửi cho cậu xe tăng được ghép từ vỏ đạn.



Mãi đến trước khi Lâm Thiển xuất hiện, quan hệ giữa bọn họ thậm chí còn tốt hơn bạn chí cốt.



Nhưng, không phải Cố Thành Kiêu cố tình giành người yêu với cậu.



Sau khi anh và Lâm Thiển đăng ký kết hôn, anh mới biết đối tượng mà Sở Mặc Phong thầm mến là Lâm Thiển.



Những năm đó, thấy Sở Mặc Phong sa sút tinh thần, người làm chú như anh rất đau lòng.



Đúng vậy, đã nhiều năm rồi, là trưởng bối, anh rất thương cháu trai mình.



Anh nhìn Sở Mặc Phong lớn2lên từ nhỏ.




“Này, bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc như trẻ con vậy! Cất nước mắt vào cho chú!”



Sở Mặc Phong vội vàng lau mắt, mang theo chút khí thế cậu ấm, hỏi ngược lại: “Chẳng phải cháu vĩnh viễn là trẻ con trước mặt chú sao?” Cố Thành Kiêu không kìm được, bật cười thành tiếng, giơ chân đá vào mông cậu, “Lộn xộn cái gì, cháu đâu phải con trai của chú, con trai của chú chú còn không coi nó là trẻ con, cháu còn mặt mũi nói mình là trẻ con ư?” Sở Mặc Phong đau đến nhe răng.



Cậu ôm mông bỏ chạy, Cố Thành Kiêu vừa đá vừa đuổi theo sau, “Cháu chạy gì hả?” “Chú muốn đá cháu.” “Đá cháu là dạy bảo cháu, để cháu biết chừng mực.” “Tạm biệt, cảm ơn chú.



Cháu thật sự cảm thấy bị ai thay cho Bắc Bắc vì có một người cha bạo lực như chủ.” “Thằng nhóc đó có thể đầu thai làm con của chú là phước đức của nó.” “Ôi mẹ ơi, không chạy lại chú, chú đừng đá cháu, mông cháu sắp vỡ rồi!” Đêm đầu hạ, trên phố xá sầm uất, hai người đàn ông đùa giỡn trên đường, người đi đường xôn xao liếc nhìn, đúng là một tin đồn thú vị.



Ở Thành Đề, Lâm Thiển vừa nghe tiếng ô tô đã gian nan chạy từ từ đến cửa sổ.



Thấy là xe của Cố Thành Kiêu, cô vui mừng, vừa xoay người lại thì bỗng: “A...” Thắt lưng đau tột cùng, cô cảm thấy toàn bộ ổ bụng và lưng của mình đều bị bao quanh bởi axit lactic.



Không lâu sau, Cố Thành Kiêu đi lên, Lâm Thiển chống hai tay sau lưng đi về phía anh, trông như phụ nữ đang mang thai.



“Ôi, mấy tháng rồi?” Lâm Thiển lườm anh, không muốn nói nhảm với anh, “Sao rồi? Sở Mặc Phong không sao chứ?” Cố Thành Kiêu làm ra vẻ kinh hãi, nói: “Chậm một bước là muộn.” “...



Lâm Duy Nhất này đúng là khiến người ta cạn lời, Sở Mặc Phong cũng bằng lòng hả?” “Tự dâng tới miệng, không ăn thì phí.” “...” Lâm Thiển xếch mắt lên, giọng điệu bình thản nhưng lại mang ý nghiêm túc chất vấn.



“Anh lặp lại lần nữa xem!”