Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 987 : Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ

Ngày đăng: 03:38 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Alo, cô về nhà chưa?” Bên kia điện thoại là tiếng của Phó Bạch Tuyết, “Vâng, vừa về.

Chúng tôi ăn xong là anh Triệu đưa 3tôi về ngay.

Chỉ là tốn thời gian trên đường hơi nhiều, ăn cơm mười phút, đi đường hai tiếng.” “...

Thật hay giả2 thế? Hai người ngồi ăn có mười phút?”.

Vừa lòng chưa? Cố Thành Kiêu âm thầm cúp ánh mắt ai oán xuống như học sinh tiểu học biết sai thì sửa, ngồi ngay ngắn ở đó, ngoan ngoãn ăn từng gắp mì.

Bây giờ Lâm Thiển không đi được, bác sĩ đã dặn không được để đầu gối dùng sức ít nhất ba ngày, để cơ bắp bị tổn thương trở lại vị trí cũ và thuyên giảm đã.

Ba ngày sau cũng chỉ có thể đi chậm, cố gắng bớt đi lại, để hồi phục hoàn toàn ít nhất cũng phải mất gần nửa tháng.

Chuyến du lịch lần này coi như tan thành bọt nước, nhưng bọn họ vẫn có thể tham gia hoạt động trại hè gia đình với bọn trẻ.

Ăn xong, Cố Thành Kiêu bèn lặng lẽ đặt đũa xuống, khẽ hỏi, “Hình như anh nghe nói...

Bản thân anh ấy cũng rất cầu tiến, từng đi du học.

Mặc dù xem mắt rất nhiều lần nhưng anh ấy đã nói rồi, tìm bạn đời thì ít mà tốt, tìm đúng người mới kết hôn.” Lúc đánh giá Triệu Húc Nghiêu, đương nhiên Lâm Thiển không hề lơ là ánh mắt âm thầm để ý của Cố Thành Kiêu, “Tôi thấy anh ấy là một người đàn ông tốt và có trách nhiệm, cô đừng ngại tiếp xúc nhiều hơn.” “Vâng, chúng tôi đã hẹn ngày mai đi công viên Hải Dương rồi.” “Vậy thì tốt quá, chơi vui nhé, đừng có gánh nặng gì.” “Vâng, thế cô với anh cổ không sao chứ?” Cố Thành Kiêu ngẩng đầu, vừa khéo gặp phải ánh mắt Lâm Thiển đang trừng anh, trong miệng anh đang ngậm một gắp mì, suýt nữa thì nghẹn.

Lâm Thiển bình tĩnh nói: “Chúng tôi không sao, yên tâm đi, cô nghỉ ngơi sớm đi, chúc hai người ngày mai hẹn hò vui vẻ.”

“Được.”

Lâm Thiển ngắt máy, trừng Cố Thành Kiêu bằng ánh mắt chất vấn.

“Có lẽ còn chưa tới mười phút nữa, anh ấy kể đầu đuôi chuyện của cô cho tôi nghe5 xong thì hai chúng tôi vội vàng rời đi.

Trên đường bị tắc đường, may mà có mở nhạc nên cũng không lúng túng lắm.” Lâm T4hiển ngước mắt trừng Cố Thành Kiêu.

Cố Thành Kiêu rụt cổ lại, cúi đầu ăn mì.

“Ngại quá, hôm nay lại thành thế nà0y.” “Không có gì, anh Triệu rất lịch thiệp, quen thêm một người bạn cũng tốt.” “Anh ấy là người rất ưu tú.

Cha mẹ và chị gái đều làm nghề giáo, là dòng dõi thư hương rất danh giá.

Bây giờ Lâm Thiển không đi được, bác sĩ đã dặn không được để đầu gối dùng sức ít nhất ba ngày, để cơ bắp bị tổn thương trở lại vị trí cũ và thuyên giảm đã.

Ba ngày sau cũng chỉ có thể đi chậm, cố gắng bớt đi lại, để hồi phục hoàn toàn ít nhất cũng phải mất gần nửa tháng.

Chuyến du lịch lần này coi như tan thành bọt nước, nhưng bọn họ vẫn có thể tham gia hoạt động trại hè gia đình với bọn trẻ.

Ăn xong, Cố Thành Kiêu bèn lặng lẽ đặt đũa xuống, khẽ hỏi, “Hình như anh nghe nói...

mấy ngày nữa lớp năng khiếu của Nam Nam Bắc Bắc yêu cầu phụ huynh tham gia trại hè?” Lâm Thiển vẫn tiếp tục liếc Cố Thành Kiêu, “Hai đứa nó ở nhà trẻ đã hai năm, từng có vô số hoạt động gia đình, còn có vô số bài tập thủ công đếm không xuể, nghỉ đông hay nghỉ hè cũng không rảnh rỗi, có lần nào cần anh lo chưa?”

“Đừng tưởng rằng anh bảo vệ quốc gia nơi tiền tuyến là nỗ lực.

Em ở nhà chăm sóc gia đình thì không phải chắc? Nếu hai chúng ta hoán đổi vị trí, chưa chắc em làm kém hơn anh, chưa chắc anh có thể thuận buồm xuôi gió lo chu toàn mọi thứ ở nhà.” Cố Thành Kiêu cúi đầu ngoan ngoan nghe cô dạy bảo.

Đã muộn lắm rồi, trong tiệm mì chỉ có hai vợ chồng họ.

Đây là tiệm mì gia đình, vợ chồng ông chủ đang ở trong bếp dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa.

Lời dạy bảo của Lâm Thiển khiến vợ chồng ông chủ bất giác quay ra nhìn.

Bà chủ còn nói thầm: “Đàn ông mấy người tưởng rằng kiếm được vài đồng là ghê gớm lắm, làm như không có mấy người là người ta không sống nổi vậy.” Lâm Thiển thính tai, nghe thấy tiếng thì thầm bên trong thì cô không trách móc gì nữa, dù sao cô cũng không nỡ để Cố Thành Kiêu bị mất mặt ở ngoài, khiến người ta chỉ trích.

Cố Thành Kiêu dè dặt hỏi: “Vậy hoạt động lần này giao cho anh nhé!” “Không giao cho anh thì giao cho ai? Chẳng lẽ giao cho người tàn tật như em tiếp tục mặc giáp ra trận?” “Được, vậy cứ giao cho anh.” Cố Thành Kiêu nghiêm túc nói: “Anh bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Bảo là trại hè nhưng thật ra chỉ là hoạt động chủ yếu do trường mầm non Tiểu Thụ Miêu tổ chức vào mỗi đợt nghỉ hè, trong đó có một cuộc thi gia đình tranh tài cần phụ huynh và con trẻ cùng nhau tham gia.

Đây là lần đầu tiên Cố Thành Kiêu tham gia hoạt động gia đình nên rất tích cực.

Hơn nữa, anh còn là người làm việc kĩ lưỡng, theo đuổi sự hoàn mỹ.

Vì thế, hoạt động lần này hầu như không có thời gian nghỉ ngơi lười biếng, làm anh mệt bở hơi tai.

Những đứa trẻ khác đều là ba mẹ kèm một đứa, không thì cũng là ba hoặc mẹ kèm con, còn Cố Thành Kiêu là một kèm ba, không những phải chăm hai đứa nhỏ, mà còn phải chú ý đến Lâm Thiển.

Vì bị thương ở đầu gối nên Lâm Thiển đành phải ngồi một bên cổ vũ tinh thần cho họ.

Hiệu trưởng Triệu Phương Đình của nhà trẻ Tiểu Thụ Miêu đột nhiên tới chỗ Lâm Thiển, hỏi: “Cô Cổ, sao lại xui xẻo bị thương vào lúc này vậy?” “Thì đó, nhìn họ chơi vui vẻ, tôi cũng muốn qua chơi cùng.” “Đúng là hiếm lắm anh Cố mới tới được.

Đây là lần thứ hai tôi được gặp anh ấy đấy.” Lần trước chị gặp Cố Thành Kiêu là lần nhà trẻ Tiểu Thu Miếu gặp phải vụ công kích bất hợp pháp.

Cố Thành Kiêu đích thân dẫn đội bao vây và bảo vệ an toàn cho tất cả mọi người trong Tiếu Thụ Miêu.

Triệu Phương Đình vẫn còn nhớ như in chuyện đó như mới vừa xảy ra, cũng vô cùng cảm kích Cố Thành Kiêu.

“Đúng thế, bình thường anh ấy bận lắm, lần này hiếm khi được rảnh.

Nếu anh ấy lại không tham gia trong giai đoạn trưởng thành của bọn trẻ thì bọn trẻ đều lớn hết rồi.” “Vợ chồng cô dạy con rất tốt.

Hai đứa bé tuổi còn nhỏ mà đã biết ăn nói, tương lai rất rộng mở.” “Cảm ơn, chị nói thể làm người mẹ như tôi rất vui đó.” Triệu Phương Đình nói tiếp: “Còn nữa, cảm ơn cô đã giới thiệu bạn gái cho em trai tôi giúp tôi.

Cô gái đó rất đơn giản, cũng rất đẹp, hai đứa qua lại rất tốt.” Lâm Thiển kinh ngạc, Phó Bạch Tuyết với Triệu Húc Nghiêu đã qua lại rồi sao? Sao không nghe Phó Bạch Tuyết nhắc tới nhỉ? Nhưng Triệu Phương Đình đã nói thế thì tám mươi phần trăm là thật rồi, cô cũng mừng thay cho họ.

Vì thế, Lâm Thiển thuận theo, nói tiếp: “Cô ấy rất đơn thuần, cũng ít va chạm, tôi thấy hai người họ rất hợp.” “Tôi cũng thấy thế, con gái đơn giản một chút sẽ tốt hơn.

Ba mẹ tôi và tôi đã giới thiệu cho nó rất nhiều cô nhưng nó không vừa mắt, còn cô này thì nó lại thường xuyên hẹn hò, hình như gần đây còn có ý định du lịch nước ngoài nữa.” Lâm Thiển càng nghe càng cảm thấy là lạ, kỳ nghỉ hè này chẳng phải Phó Bạch Tuyết phải thực tập trong phòng nghiên cứu của ba cô ấy sao? Sao có thời gian rảnh đi du lịch nước ngoài chứ? “Nghề của hai đứa nó khá phức tạp, rất nhiều cô gái đều có hậu thuẫn, một khi đi đường tắt sẽ rất khó quay lại chính đạo.

Nhưng tôi vừa gặp cô gái này là đã cảm thấy cô ấy rất trong sáng, khác với những cô gái hỗn tạp khác.”

“Hở?”

“Hai đứa nó có thể tiến tới với nhau, cùng chung chí hướng là rất quan trọng, mong rằng lần này em trai tôi gặp đúng người.” Lâm Thiển càng cảm thấy ngạc nhiên, một người học y, một người làm tài chính, cùng chung chí hướng ư? “Không ngờ trong nhóm của em tôi lại có bạn của cô, đây là duyên phận lớn nhất giữa hai đứa nó.” “...” Nhầm rồi đó, cô gái mà hiệu trưởng Triệu nói hoàn toàn không phải Phó Bạch Tuyết!