Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1007 :

Ngày đăng: 13:42 30/04/20


Thẩm Tứ không khỏi cười kéo Tư Y Cẩm ngồi xuống.



Tư Nhiên ngồi cạnh mợ tư, cậu bé chủ động đưa khăn đã tiệt trùng cho mợ tư, cực kì lanh trí: “Bà nội lau tay đi.”



“Ừ, ừ.” Mới đầu mợ tư nghe có người gọi mình là bà nội còn không quen lắm, nhưng chỉ trong một giờ đồng hồ, bà cũng đã đáp lại lời gọi của Tư Nhiên rất lưu loát.



Mợ tư cầm khăn, thấy trên ngón trỏ của Tư Nhiên có giọt nước, bà lau đi cho Tư Nhiên theo bản năng.



Tư Nhiên sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nói: “Con cám ơn bà nội.”



Tư Y Cẩm đang định mở miệng, Thẩm Tứ lại nháy mắt với cô, Tư Y Cẩm liền ngưng lại.



Có lẽ để Tư Nhiên tiếp xúc và tìm hiểu dần sẽ tốt hơn một chút.



“Được rồi, ăn cơm đi.” Mợ tư cầm đũa lên gắp tôm cho vào bát Tư Nhiên.



Tư Nhiên ngoan ngoãn nói cám ơn, sau đó lại ngoan ngoãn ăn.



Nhưng bộ dạng ngoan ngoãn này lại khiến mợ tư đau lòng.



“Con thích ăn tôm không?” Mợ tư hỏi Tư Nhiên.



Tư Nhiên gật đầu.



“Vậy mẹ con có thường dắt con đi ăn không?” Mợ tư lại hỏi.



Tư Nhiên lắc đầu.



“Vì sao?” Mợ tư cau mày.



“Mẹ con bận.” Tư Nhiên cúi đầu, hàng lông mi cong dài của cậu bé như một cây quạt nhỏ, đẹp vô cùng.



Thẩm Tứ nói ngay: “Đúng vậy, công việc của Y Cẩm rất bận. Có nhiều lúc còn phải nhờ Tiểu Thất chăm sóc cho Tư Nhiên nữa! Tiểu Thất cũng vui vẻ trông Tiểu Nhiên, em ấy bảo là một đứa bé cũng phải trông, hai đứa thì cũng phải trông, ba đứa thì trông kiểu tập thể. Hơn nữa Tiểu Nhiên và Thẩm Duệ, Thẩm Hà chơi với nhau rất vui, Cảnh Hòa trang viên sắp thành ngôi nhà thứ hai của nhóc rồi. Đúng không, Tiểu Nhiên?”
Thẩm Tứ cười hàm xúc bí hiểm.



Cứu nước phải đi tìm đường vòng, đúng là lúc nào cũng có tác dụng!



Năm đó Tiểu Duệ Tiểu Hà chính là con đường vòng để cứu nước ấy, mà giờ tới lượt Tư Nhiên!



Vì vậy, những ngày tiếp đó, đúng là Tư Nhiên không có việc gì thì sẽ tới đây thật, mợ tư cũng dần đón nhận Tư Nhiên, mỗi lần Tư Nhiên tới bà đều sẽ chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon.



Dần dần, Tư Nhiên và mợ tư ngày càng quen thuộc.



Hôm nay, Tư Nhiên đến tìm mợ tư như thường ngày.



Nhấn chuông cửa mà không có ai ra mở.



Tư Nhiên nghĩ một lát rồi nhập mật mã mở cửa ra.



Nhưng vào phòng thì không thấy bóng dáng của mợ tư.



Mặc dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng Tư Nhiên đã biết suy xét vấn đề giống người lớn rồi, vì vậy cậu tìm khắp nhà một lượt.



Tìm thì cũng không sao, nhưng rồi cậu bé đột nhiên phát hiện mợ tư đang nằm hôn mê trên giường, bà đang bị sốt!



“Bà nội!” Tư Nhiên hoảng sợ chạy tới, cậu bé đưa tay sờ lên trán bà, cái trán nong ran!



Mợ tư nghe được giọng nói của Tư Nhiên trong vô thức, bà mơ màng mở miệng nói: “Nước, nước...”



Tư Nhiên xoay người chạy đi lấy nước, dùng bàn tay nhỏ bé của mình bưng chén nước tới: “Bà nội uống nước đi.”



Nhưng mợ tư đã sốt cao lắm rồi, bà không ngồi dậy nổi, Tư Nhiên mới năm tuổi, cậu bé không nâng được mợ tư lên.



Trong đầu Tư Nhiên lóe lên, cậu bé chạy tới phòng bếp lấy ống hút cho vào trong cốc nước, vụng về đưa ống hút vào miệng mợ tư: “Bà nội, bà uống bằng ống hút đi!”