Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1015 :

Ngày đăng: 13:42 30/04/20


“Tám bộ?” Thẩm Lục nhướn mày: “Chúng ta đều là đàn ông, đâu cần thay nhiều quần áo như vậy?”



Sùng Minh thản nhiên nói: “Nhưng đây là ý của mọi người mà.”



Thẩm Lục liền ỉu xìu: “Nếu đã là ý của mọi người, vậy thì thử thôi.”



Hắn đã được nếm trải năng lực dậy dỗ kiểu tập thể của nhà hắn rồi, đó quả thực là cực hạn chịu đựng của con người.



So với việc tốn công giải thích rõ ràng với bọn họ, chi bằng ngoan ngoãn nghe theo.



Bởi có thời gian giải thích, thì đừng nói là tám bộ, đếm tám trăm bộ cũng thay xong rồi!



Cho nên, Thẩm Lục quyết định, nghe theo!



Cuối cùng cũng thử xong quần áo, sau khi chọn trang phục chính và trang phục dự phòng, Thẩm Lục nói với Sùng Minh: “Cuối cùng cũng xong, đi nào, dẫn anh đến một nơi.”



Sùng Minh không hỏi han gì, chỉ gật đầu.



Thẩm Lục mỉm cười, kéo Sùng Minh ra ngoài.



Bên ngoài cửa, Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đã tươi cười đứng đợi ở đó từ lâu.



Ánh mắt Sùng Minh thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn không hỏi câu nào.



“Đi thôi.” Hạ Nhật Ninh khẽ ôm lấy Thẩm Thất, quay người rời đi.



Tiểu Xuân đi ở phía trước, chân bước rất mau, trên mặt hiện lên sự vui vẻ.



Sùng Minh nhìn những người khác, dường như họ đều biết đích đến, chỉ mỗi hắn là không biết.



Có điều, thứ hắn có là sự nhẫn nại.
Nhìn một nhà ba người bọn họ thể hiện tình cảm, những người ở đây đều lắc đầu ngao ngán.



Trước đây Mạc Ca là một người hướng nội, rất hiếm khi làm mấy chuyện thể hiện tình cảm phát cẩu lương này nọ.



Vậy mà...



Từ khi bánh bao nhỏ vừa ra đời, tác phong của Mạc Ca bỗng hoàn toàn thay đổi. Các kiểu phát cẩu lương miễn phí, khiến người khác ghen tỵ.



Nhìn gia đình người ta khoe hạnh phúc, Hạ Nhật Ninh liếc Sùng Minh một cái, đồng thời lắc đầu.



Cũng may mình cũng tìm được hạnh phúc, nếu không, ý định giết bọn cũng đã nảy ra trong đầu rồi.



Lực sát thương của đôi cẩu độc thân này cũng quá mạnh rồi!



Thẩm Thất mang thai nên không tiện bế đứa bé, nên mọi người đành dỗ dành đứa bé, không để Thẩm Thất phải bế.



Ánh mắt Mạc Ca không nỡ rời con một giây nào, đợi bọn họ bế xong, hắn đã không đợi được mà giành lại, như sợ bọn họ không trả con cho mình vậy.



El nói: “Được rồi, chúng ta cũng đừng đứng ở đây nữa. Tiểu Thất có mệt không? Hay là đi nghỉ một lát?”



Thẩm Thất lắc đầu: “Cháu không sao, cháu vẫn luôn rèn luyện thân thể, nên không thấy mệt một chút nào.”



El nói: “Biết các cháu bận mà vẫn gọi mọi người đến đây, cũng là vì thời gian không đợi người. Cô vừa mới tìm ra một người bác, ông ấy không thể kiên trì lâu hơn được nữa. Tiểu Thất, kể ra, người bác này có quan hệ khá gần với nhà chúng ta. Vì năm đó, chính ông ấy kéo cô và anh trai ra khỏi đống đổ nát. Sau đó ông ấy bận cứu người khác nên mọi người đã lạc nhau từ đó.”



Thẩm Thất cảm thấy kính nể: “Vậy thật sự phải đi thăm ông ấy rồi.”



Thẩm Lục gật đầu: “Đúng vậy, nhất định phải đi thăm.”



El tiếp tục mỉm cươi nói: “Đã cách nhiều năm, bên cạnh ông ấy không còn có ai. Chúng ta sẽ làm người nhà của ông ấy, tiễn ông ấy đoạn đường cuối cùng nhé.”