Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1026 :

Ngày đăng: 13:42 30/04/20


Ông Tôn Thọ Trấn lắc đầu thật mạnh: “Đúng là không mất tiền thật mà!”



Vợ ông Tôn Thọ Trấn lúc này mới vui vẻ trở lại: “Không ngờ cuộc đời này lại được ăn bữa cơm đắt đến vậy! Phải nhớ thật kỹ mới được.”



Sau đó vợ ông Tôn Thọ Trấn vui vẻ gọi mấy món rau, không nhiều cũng không ít, vừa đủ cho hai người ăn.



Đều là những món mà ông Tôn Thọ Trấn thích ăn,



Thấy hành động này của vợ, nước mắt ông Tôn Thọ Trấn bắt đầu tuôn ra.



Các món ăn được mang lên rất nhanh, ông Tôn Thọ Trấn múc cho vợ một bát canh, rồi nói: “Bà ơi, chúng ta cưới nhau cũng được ba mươi năm rồi?”



Vợ ông Tôn Thọ Trấn gật đầu nói: “Chả phải thế sao? Cũng đến ba mươi năm rồi đấy!”



“Bà ơi, những năm qua, bà vất vả rồi. “Ông Tôn Thọ Trấn cứ thế nhìn vợ mình.



Tự nhiên nghe chồng mình nói như vậy, vợ ông Tôn Thọ Trấn cảm thấy không được tự nhiên: “Đã là vợ chồng già rồi, nói cái này làm gì? Vợ chồng, vốn là phải như vậy mà? Cuộc đời này, tôi rất mãn nguyện.”



Vừa đúng lúc này, có người mang bánh gato đến, rồi cười híp mắt nói: “Nghe nói hôm nay là kỷ niệm ba mươi năm ngày cưới của hai ông bà, vì vậy nhà hàng chúng ta tặng hai người một cái bánh cato, chúc hai vị sức khỏe dồi dào, hòa hòa mỹ mỹ!”



Vợ ông Tôn Thọ Trấn hơi ngơ ngác: “A? sao anh biết hôm nay là ba mươi năm kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi?”



Ông Tôn Thọ Trấn chỉ cười, ông cắt một miếng bánh, rồi đưa cho vợ mình: “Nào, bà ăn thử xem.”



Vợ ông Tôn Thọ Trấn cũng không nghĩ ngợi gì, bà nhận lấy rồi ăn luôn: “uhm uhm uhm, ngon thật... ư? Đây là cái gì vậy, sao lại giắt răng thế?”



Vợ ông Tôn Thọ Trấn lập tức nhổ luôn ra.



Khi bà nhìn rõ thứ đang cầm trên tay, người bà lập tức ngơ ngác!



Vừa đúng lúc này, có người kéo đàn vilon đi tới, một bài Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài uyển chuyển tình cảm vang lên.
“Đúng vậy!” El trả lời: “Lần này coi như là kết thúc viên mãn rồi. Chắc chắn bác Lâm sẽ rất hài lòng!”



Mấy người đó đều cùng cười lên.



Thẩm Thất đột nhiên nghĩ ra việc gì đó, cô hỏi: “vậy, những thứ mà họ cần, thật sự là không lấy nữa sao?”



Hạ Nhật Ninh cười nói: “Tiểu Xuân không cho họ những thứ đó, nhưng lại cho họ một thứ quan trọng hơn cả tiền bạc. Đó chính là biết bằng lòng với những gì mình có.”



Thẩm Thất gật đầu: “Đúng vậy. Bằng lòng thì luôn vui vẻ.”



El cười bổ sung thêm, bà nói: “Hai vợ chồng này cưới nhau được hơn hai năm rồi vẫn chưa có con, cô đưa cho họ một cái danh thiếp, Hong Kong có một vị danh y rất giởi, là chuyên gia sản phụ khoa. Họ mang theo danh thiếp này đi tìm danh y đó, cô tin chắc không lâu sau, gia định họ sẽ trở thành gia đình năm người thôi.”



Mắt Thẩm Thất sáng rực lên.



Đây quả thật là món quà tốt nhất!



Sau khi trải qua chuyện này, tôi tin rằng họ sẽ cảm nhận rõ hơn thế nào là hạnh phúc, thế nào là trân trọng.



Mong rằng, họ sẽ mãi mãi hạnh phúc như vậy.



“Được rồi, đến lúc chúng ta phải về rồi.” Hạ Nhật Ninh nói nhỏ: “ở nhà đang cuống lên rồi. Ồ, đúng rồi, Tiểu Thất, mấy hôm nay mợ Tư chăm sóc Tiểu Nhiên rồi nảy sinh tình cảm. Nghe nói, mợ Tư còn dẫn Tiểu Nhiên đi tham dự mấy bữa tiệc rồi đấy.”



Thẩm Thất cảm thấy rất ngạc nhiên: “A? Không phải chứ? Vậy anh Tư và Y Cẩm đâu rồi? Họ vẫn chưa về sao?”



Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Chắc là sẽ về cùng anh Hai và chị dâu Hai. Không vội, bên đấy cũng đang rất náo nhiệt đấy.”



“Náo nhiệt cái gì đấy?” Thẩm Thất lập tức cảm thấy hào hứng.



Hạ Nhật Ninh cười, ra vẻ hơi bí ẩn: “Nghe nói, Mai gia chuẩn bị khởi tố Tư Y Cẩm đấy.”