Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1062 :

Ngày đăng: 13:43 30/04/20


Nếu như không phải biết rõ lý do Phạm Thành ở bên Đông Tiểu Tiểu, thực ra phần lớn đều là vì cậu ta, cậu ta tuyệt đối sẽ phản đối Phạm Thành và Đông Tiểu Tiểu bên nhau.



Nhưng Phạm Thành hy sinh là vì cậu ta.



Cậu ta không thể nói gì khác.



Nhưng, Đông Tiểu Tiểu không thích Thẩm Thất, đây là một trong nguyên do Phạm Ly ghét cô ta.



Tiểu Thất đáng yêu như thế, có thể không thích nhưng đừng ghét.



Hôm đó khi ăn cơm cũng Thẩm Thất, thái độ Đông Tiểu Tiểu với Thẩm Thất, Phạm Ly rất không thích.



Dù cho là về sau Đông Tiểu Tiểu không ngừng giải thích, cậu ta cũng không thích.



Phạm Thành nhìn lấy Đông Tiểu Tiểu ân cần múc canh bới cơm cho anh ấy, không kiềm được hỏi: “Em tại sao không thích Tiểu Thất?”



Tay của Đông Tiểu Tiểu đơ ra một lúc, sau đó liền cười, nói: “Anh nói gì vậy. Em sao không thích cô ấy chứ?”



“Mắt của em không biết lừa người.” Phạm Thành nói: “Khi em đối mặt với cô ấy, nụ cười rất giả.”



Đông Tiểu Tiểu liền đưa tay sờ lên mặt mình: “Không có.”



“Đây chính là sự khác biệt giữa em và Phan Nhuận.” Phạm Thành cúi đầu húp một ngụm canh, nói: “Nếu em thông minh như Phan Nhuận, có lẽ anh sẽ suy nghĩ cùng em bên nhau.”



Sắc mặt Đông Tiểu Tiểu liền trắng bệch.



“Được rồi, anh ăn no rồi. Em ăn nhiều chút.” Phạm Thành đứng dậy nói: “Công ty còn có việc, tối nay anh phải tăng ca. Em nghỉ ngơi sớm. Có thời gian anh sẽ qua thăm em.”



Đông Tiểu Tiểu liền đặt đũa xuống, nói: “Ăn ít như thế, có cần em đóng hộp cho anh một ít, để dành tăng ca mà ăn đêm không?”



“Không cần đâu.” Phạm Thành đưa tay sờ vai của Đông Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu đừng suy nghĩ lung tung. Chăm lo sức khỏe thật tốt, lo cho bản thân tốt vào. Không cần biết sau này ra sao, em mãi là bạn gái của anh.”



Đáy mắt của Đông Tiểu Tiểu nước mắt lưng tròng.



Anh ấy đây là an ủi mình sao?



Được thôi, rõ biết đây chỉ là an ủi, bản thân vẫn cứ nghĩ nhiều.



Đông Tiểu Tiểu gật đầu, đưa Phạm Thành rời khỏi.



Nhìn theo bóng xe Phạm Thành càng ngày càng xa, Đông Tiểu Tiểu liền dựa vào cây cột nhà gần cửa, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.




Trên bàn vẫn còn những thứ mà Phạm Thành muốn cho cô ấy, cả hứng thú xem một cái cô ấy cũng không có.



Người khác nịnh lấy Phạm Thành, có lẽ là vì mưu đồ với tài sản của Phạm gia.



Cô ấy không phải.



Cô ấy không cần lấy một đồng của Phạm Thành.



Thứ cô ấy muốn là trái tim của Phạm Thành.



Nực cười nhất là, Phạm Thành có thể cho cô ấy lại chỉ có tiền.



Trái tim lại không chịu cho cô ấy dù là phân nửa.



Có phải rất mỉa mai?



Đông Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy, cô ấy còn không bằng mấy người phụ nữ khác chỉ muốn tiền bạc của anh ấy.



Nếu như thế thì, có phải sẽ không đau lòng mà rơi nước mắt chăng? Có phải sẽ không vì sự rời khỏi của anh ấy mà u buồn chăng?



Sự bối rối ủ rủ của Đông Tiểu Tiểu, Phạm Thành không phải không biết, mà là không thể biều hiện ra được.



Trên đường đi về, điện thoại của Phạm Ly được gọi sang: “Phạm Thành, anh đã có đứa con, thì không cần đến trước mặt cô ấy rồi?”



Phạm Thành khẽ trả lời: “Nói cho cùng vẫn thiếu cô ấy, cứ xem như cho cô ấy chút an ủi đi.”



Phạm Ly nói: “Anh vẫn nên bớt quan tâm đi. Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Trừ khi anh tính cưới cô ấy.”



Phạm Thành liền trả lời nói: “Cưới, là không thể nào. Bỏ đi, anh về rồi nói. Em và Phan Nhuận như thế nào?”



“Là một phụ nữ rất thông minh. Khiến cho người vốn dĩ nhút nhát giao tiếp với người khác như em, tuy nhiên có thể phá lệ mà không ghét cô ấy. Cô ấy rất có chừng mực, biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi. Cha mẹ đối với cô ấy hình như rất hài lòng. Mẹ càng không cho em biết mà định cho cô ấy vai chính trong một bộ phim.” Phạm Ly trả lời nói: “Vốn dĩ nữ chính trong phim này, được đặt cho một người có quan hệ trong đoàn.”



Phạm Thành nói: “Xem ra cha mẹ cũng rất thích cô ấy. Nếu em cũng không ghét, thế thì cứ tiếp xúc thử.”



“Biết rồi.” Phạm Ly gật đầu nói: “Ừm, còn một chuyện muốn nói với anh. Em vừa rồi hình như nhìn thấy Sùng Minh.”



Phạm Thành ngây ra: “Sùng Minh? Không thể nào! Anh ta bây giờ không phải cùng Thẩm Lục ở nước ngoài sao? Em thực sự nhìn thấy anh ta? Thế em có chào hỏi với anh ta chưa?”



“Không có.” Phạm Ly tloi nói: “Anh ta hình như có chuyện khác, vội vã rời khỏi. Bên cạnh không hề có ai khác. Anh nói, chúng ta có cần nói với Tiểu Thất một tiếng không?”