Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1081 :

Ngày đăng: 13:43 30/04/20


Đã năm năm rồi, giữa cô với Phạm Ly cũng chưa thực sự có quan hệ đặc biệt gì cả. Nhưng trong suốt năm năm qua, Phạm Ly đã luôn luôn che chở cho cô.



Cô không thể cứ thế mà rời đi được.



Cô không thể.



Những người đang có mặt ở đây đều không nói gì cả.



Trừ Phạm Thịnh ra, tất cả đều không ngờ được rằng năm năm qua họ không hề sống cùng nhau!



Thảo nào suốt năm năm, không hề có tin tức gì của Phan Nhuận cả.



Hóa ra là do họ vốn không hề ở bên nhau.



Phan Nhuận bỗng quay lại hỏi bác sĩ: “Giờ anh ấy phải phát tiết sao?”



“Đúng vậy, tốt nhất là phải làm ngay! Kéo dài thêm bao nhiêu là nguy hiểm bấy nhiêu.” Bác sĩ nghiêm túc nói: “Tôi đã châm cứu cho cậu ấy rồi, nhưng...”



“Tôi hiểu rồi.” Phan Nhuận nhanh chóng tháo giày cao gót ra, rồi bảo với những người khác: “Vậy phiền mọi người đóng cửa lại giúp tôi.”



Thẩm Thất thấy vậy liền nói: “Phan Nhuận, cô không sao chứ?”



Phan Nhuận lắc đầu, kiên quyết bảo: “Tôi là bạn gái anh ấy, tôi không thể mặc kệ anh ấy được. Kể cả sau hôm nay có phải xa anh ấy, tôi cũng chấp nhận! Mọi người cứ ra ngoài đi!”



Thẩm Thất định nói thêm, thì Hạ Nhật Ninh đã kéo tay cô đi ra ngoài.



Phạm Thịnh và Văn Nhất Phi cũng đi theo.



Cả bác sĩ, y tá và những người khác cũng đi ra.



Giờ trong phòng chỉ còn Phan Nhuận và Phạm Ly đang hôn mê.



Phan Nhuận nhẹ nhàng cởi quần áo của mình xuống, thở dài nói: “Có thể đây là lần cuối hai chúng ta được ở bên nhau!”



Ở bên ngoài, mọi người đứng dựa vào khung cửa. Sau nghe bảo vệ và trợ lý kể lại chuyện xảy ra, Phạm Thịnh vô cùng tức giận, định đi tính sổ với Mộc Thanh, cuối cùng bị Văn Nhất Phi ngăn lại.




Phan Nhuận vừa quay đầu lại, đã thấy ánh mắt Phạm Ly nhìn cô như sáng lên.



Bỗng nhiên cô không nói thêm được gì nữa.



“Em biết hết rồi sao?” Phạm Ly nhẹ nhàng hỏi.



Phan Nhuận gật đầu qua loa.



Đến lúc này rồi, không thừa nhận cũng có ích gì cơ chứ.



“Em biết cả những chuyện trong quá khứ của anh sao?” Phạm Ly hỏi tiếp: “Kể cả chuyện khủng khiếp kia?”



“Em không cảm thấy đó là một chuyện khủng khiếp, nó chỉ là cơn ác mộng của anh mà thôi.” Phan Nhuận sửa lại lời của Phạm Ly: “Em hiểu mà. Vết thương sâu như thế cũng không thể dễ dàng khỏi hẳn được. Nếu không, anh cũng sẽ không chờ đến tận lúc này... Xin lỗi, em nói nhiều quá. Lẽ ra em không nên tọc mạch chuyện của anh, em cũng không hề cố tình tọc mạch, chỉ là trong giới giải trí cũng không có gì bí mật cả, nên em cũng biết một ít. Em xin đảm bảo với anh, hôm nay anh không hề đụng vào em một chút nào cả. Anh vẫn trong sạch. Em cũng biết, em đã biết quá nhiều bí mật rồi, em đã không còn tư cách ở cạnh anh nữa. Vậy nên em sẽ đi. Em cũng cam đoan sẽ không nói bất kì điều gì với người khác.”



Phan Nhuận đang định nói thêm, thì ánh mắt Phạm Ly lại nhanh chóng trở về với vẻ tĩnh lặng. Hắn cắt ngang lời cô: “Cảm ơn em, cô gái của anh.”



Phan Nhuận mở to mắt, không biết trả lời thế nào.



“Đỡ anh dậy được không?” Phạm Ly nói.



Phan Nhuận lập tức đi chân trần bước đến, đỡ Phạm Ly dậy.



Ngay khi đứng vững, Phạm Ly liền ôm chầm lấy Phan Nhuận.



Phan Nhuận ngây người.



Cô nghĩ khi tỉnh lại, điều đầu tiên Phạm Ly làm sẽ là trách cứ cô, cắt đứt quan hệ với cô.



Dù sao thì cô cũng đã xâm phạm đến hắn.



Nhưng cô không ngờ rằng khi tỉnh dậy, điều đầu tiên hắn làm lại là ôm cô.



“Phạm Ly, anh không sao chứ?” Phan Nhuận lo lắng hỏi.