Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 1084 :
Ngày đăng: 13:43 30/04/20
Lời của bà Cung Trân, khiến trong lòng Phạm Ly trở nên ấm áp.
“Mẹ đi đây.” Bà Cung Trân đứng dậy, quay sang nhìn ông Phạm và nói: “Chúng ta hãy tiếp tục chờ xem.”
Ông Phạm xoa xoa mu bàn tay, không dám hó hé tiếng nào.
Hôm nay, tâm trạng ai cũng không được tốt, không thích hợp đánh nhau, để hôm khác vậy!
Sau khi bà Cung Trân rời khỏi, ông Phạm mới ho một tiếng và nói: “Cũng trách ba chỉ vì cái lợi trước mắt, mà sốt ruột cho Phạm Ly có đứa con, ả Mộc Thanh này là do ba tìm về, ba sẽ chịu trách nhiệm. Nếu như sau này đứa con thật sự có oán hận gì, thì để nó oán hận một mình ba được rồi. Đợi khi nó lớn lên, đến lúc đó ba cũng già rồi. Cho dù có oán hận hay không oán hận thì cũng chẳng sao cả.”
“Ba...”Phạm Thành Phạm Ly cùng lúc mở miệng nói: “Chuyện này không thể chỉ đơn thuần mà trách ba được.”
“Được rồi, các con về đi.” Ông Phạm xua xua tay: “Ba cũng mệt rồi, nếu Mộc Thanh đã bị mẹ con dẫn đi rồi, thì ba cũng không hỏi không quan tâm đến nữa. Với tính khí của bả, ta mà hỏi đến nữa, thì chắc chắc sẽ có trận chiến xảy ra. Phạm Ly, nếu con đã muốn kết hôn rồi, thì đương nhiên ba sẽ không thể nào khoanh tay đứng nhìn được. Con yên tâm, hôn lễ của con, ba nhất định sẽ chuẩn bị thật ổn thoả cho con.”
“Dạ.” Phạm Ly gật đầu, và đưa mắt nhìn sang Phạm Thành trao đổi với nhau qua ánh mắt, rồi nói: “vậy tụi con về trước.”
“Về đi, về hết đi.” Ông Phạm xua xua tay, bảo họ đi về.
Phạm Thành Phạm Ly cùng nhau đứng dậy và rời khỏi.
Ông Phạm ngồi trên chiếc ghế sô pha, vẻ mặt ngơ ngác nhìn theo hình bóng của hai đứa con.
Những chuyện năm xưa từng li từng tí một mà hiện ra trước mắt.
Ông ấy với bà Cung Trân có thể xem là từ nhỏ đến lớn cùng nhau trưởng thành.
Bà Cung Trân lúc nhỏ giống như công chúa khổng tước đầy kiêu hãnh vậy, tính tình kiêu ngạo thẳng tính, luôn thích bắt nạt ông ấy.
Ông ta thân là công tử nhà họ Phạm, lại cam tâm tình nguyện cho bà ta bắt nạt.
Mỗi lần bị đánh cũng không đánh trả, bị mắng cũng không cãi lại.
Tư Y Cẩm cười và nói: “Mỗi người đều có quy tắc sống của minh, không có cách đánh giá đơn thuần nào là đúng hay là sai. Chỉ cần bản thân mình thích điều đó, vậy thì đã đủ rồi.”
“Chị tư nói rất có lý.” Thẩm Thất gật đầu nói: “Nhưng mà, em đã hứa với Phạm Ly sẽ giúp cậu ấy hỏi cưới rồi, mà bây giờ người lại không có ở trong nước, sao em xin hỏi cưới đây?”
Tư Y Cẩm vừa nói vừa cười: “Vừa đúng lúc đấy. Thời gian gần đây không phải em luôn kêu gào đòi đi nghỉ dưỡng sao? Dẫn theo Tiểu Hà đi Hawaii nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Thất lập tức sáng mắt ra, liền ôm lấy Tư Y Cẩm và làm nũng: “vẫn là chị Tư thương em nhất!”
Tư Y Cẩm bị Thẩm Thất ôm lấy, vẻ mặt cười ha ha mê như điếu đổ.
Phan Nhuận vừa đến Mỹ, liền lấy điện thoại ra tắt nguồn.
Cũng không lên mạng, cũng không nhận email.
Để một mình nhốt trong khách sạn, một mình trong một căn phòng vắng lặng và ngây người ra đó.
Hôm đó, khi cô ấy rời khỏi, Phạm Ly không hề níu kéo cô ấy lại.
Thái độ ấy đã rất rõ ràng rồi?
Làm người, thì phải tự mình hiểu lấy.
Như vậy mà có thể bảo vệ được thể diện của cả hai người, thì cũng rất tốt rồi.
Phan Nhuận ngồi trên nền thảm, trên tay cầm lấy remote điều khiển từ xa, vô ý thức mà bấm loạn xạ.
chương trình này lại tiếp chương trình kia, chuyển đi chuyển lại trước mặt cô ấy, nhưng lại không có chương nào mà cô ấy có thể tập trung xem được.
Dứt khoát tắt cái ti vi đi, và ném cái remote kia sang một bên, sau đó cả người nằm trên thảm, trong đầu toàn những hình ảnh của thời gian 5 năm ấy không tài nào xua đi được.