Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1130 :

Ngày đăng: 13:44 30/04/20


Tư Y Cẩm thở dài, nói: “Hình như Mai Tùng Lâm thật sự bị bệnh rất nặng. Ban đầu mẹ cũng không muốn để con đi. Dù sao thì, ân oán năm đó khá sâu đậm. Nhưng chuyện này, dù không liên quan đến con, nhưng dù sao ông ta cũng là ba ruột con. Có lẽ, con nên đi thăm một chút.”



Tư Nhiên đang định giải thích thì Tư Cẩm Y xua tay, nói tiếp: “Con cứ nghe mẹ nói hết đã.”



Tư Nhiên gật đầu.



Tư Y Cẩm tiếp tục nói: “Mẹ và Thẩm Tứ đã bàn bạc chuyện này. Có một số chuyện có thể phủ nhận có thể gạt bỏ, nhưng chuyện huyết thống thì không thể nào bỏ qua được. Dù là người bình thường, trước lúc lâm chung muốn gặp một người, thì dù có là người lạ cũng sẽ cố gắng hết sức thành toàn. Ân oán giữa mẹ và Mai Tùng Lâm đã phai mờ theo năm tháng, mẹ không muốn sống trong hận thù. Vì thế, mẹ không can dự vào bất cứ quyết định nào của con.”



“Bao năm trôi qua, tình cảm của mẹ và Thẩm Tứ vẫn rất yên ổn, nhà họ Thẩm cũng đối xử với mẹ như con ruột. Mẹ đã thấy rất thỏa mãn rồi. Tiểu Nhiên, nếu con muốn đi thăm ông ta, mẹ cũng không phản đối.” Tư Y Cẩm giải thích: “Trước kia, con quan tâm cảm xúc của mẹ nên không tiếp xúc với bất cứ ai ở nhà họ Mai. Mẹ cũng biết chuyện này. Lúc trước, quả thực mẹ rất căm hận, nhà họ Mai hủy hoại mẹ, nhưng cũng giúp đỡ mẹ. Nếu không có nhà họ Mai, có lẽ mẹ cũng không có đứa con trai ưu tú như con. Cho nên, bây giờ mẹ cũng nghĩ thông rồi. Làm người, không nên quá tuyệt tình như vậy.”



“Mẹ, đây là những lời thật lòng của mẹ sao?” Tư Nhiên vô cùng xúc động.



Trước kia, Tư Y Cẩm sẽ không bao giờ nói với cậu những lời như này.



Tư Y Cẩm gật đầu: “Có những lúc, nên buông bỏ thì phải buông bỏ.”



Tư Nhiên gật đầu: “Vậy con sẽ suy nghĩ thật kỹ. Mẹ ăn đi đã, nào, đây là sủi cảo tôm mà mẹ thích ăn nhất này.”



“Được.” Tư Y Cẩm tươi cười nhìn Tư Nhiên gắp sủi cảo cho mình, ăn một cách ngon miệng.



Ăn xong, Tư Y cẩm lau khóe miệng, nói: “Hôm qua đi dự tiệc với Tiểu Hà có vui không con?”



“Cũng chỉ là đám người nịnh hót bợ đỡ thôi.” Ánh mắt Tư Nhiên có chút lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn Tư Y Cẩm: “Mẹ, mẹ cũng biết mà, nếu như không cần thiết thì con cũng không muốn tham gia.”



Tư Y Cẩm thở dài: “Đúng vậy, làm người, có lúc cũng không thể theo ý mình mãi được.”



“Mẹ, hai em trai thế nào rồi?” Tư Nhiên hỏi.



“Vẫn nghịch ngợm như vậy. Quả nhiên con vẫn là người biết quan tâm nhất.” Tư Y Cẩm cười khổ một tiếng: “Bây giờ giao chúng nó cho người khác rồi, mẹ không trông nom được chúng nó.”




“Vậy thì tốt.” Thẩm Duệ đáp: “Có chuyện cần giúp đỡ thì cứ nói với tớ.”



“Được.” Tư Nhiên cũng không khách sáo với Thẩm Duệ nữa: “Có chuyện thì tớ sẽ nói với cậu. Tiểu Duệ, cảm ơn cậu!”



“Người một nhà cả, cần gì phải câu lệ như vậy. Thế nhé, cậu làm việc đi.” Thẩm Duệ ngắt máy. Lúc này Tư Nhiên mới bật cười. Đúng vậy, người một nhà.



Hai tiếng sau, Tư Nhiên đến nhà họ Mai.



Lúc cậu đến thì đã mười một giờ đúng.



Vừa vào nhà họ Mai, cậu suýt nữa bị giật mình.



Hôm nay nhà họ Mai có vị khách quan trọng nào sao?



Sao lại chuẩn bị linh đình như vậy?



Đến cửa cũng trải thảm đỏ?



Hôm nay mình đến không đúng lúc sao?



Đúng lúc Tư Nhiên đang do dự không biết có nên vào không, thì nhìn thấy Mai Tùng Lâm chống gậy, run rẩy đi ra ngoài.



Người làm nhà họ Mai cùng đi ra tiếp đón Tư Nhiên.



Tư Nhiên lái xe đến trước cửa nhà, mới chắc chắn người mà bọn họ đón tiếp rầm rộ như vậy chính là mình.



“Tiểu Nhiên, mừng con về nhà.” Mai Tùng Lâm vui mừng đến phát khóc.