Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1138 :

Ngày đăng: 13:44 30/04/20


Tiểu Cát một lần nữa cuối đầu xuống, nói: “Chắc là không tìm được nữa đâu. Bao nhiêu năm nay, tôi đã bỏ cuộc rồi.”



Thẩm Hà liền nói: “Xin lỗi cô, Tiểu Cát, tôi không cố ý chạm vào nỗi đau của cô đâu.”



Tiểu Cát lắc đầu: “Không sao, cũng nhiều năm rồi, từ sớm tôi đã làm quen với chuyện đó. Nhìn tôi xem, tiếng Việt đã nói rành rọt lắm rồi.”



Thẩm Hà gật đầu: “Ừ, nói hay lắm! Anh Tiểu Nhiên dạy cô đúng không?”



Tiểu Cát gật đầu.



Thẩm Hà liền cười: “Anh Tiểu Nhiên giỏi lắm đúng không? Cô có thích anh Tiểu Nhiên không?”



Ngay lập tức hai bên má của Tiểu Cát đỏ ửng lên.



Tư Nhiên ho nhẹ một tiếng, ngắt lời của Thẩm Hà: “Chuẩn bị xuống xe.”



Tư Nhiên đạp thắng xe, rồi nói với Tiểu Cát: “Cô vào trong chào hỏi mọi người, nói những ai đang cởi trần thì mau mặc áo vào nhé! Có con gái ở đây!”



Tiểu Cát ừ một tiếng rồi đẩy cửa xe ra bước xuống.



Tiểu Cát đi về trước, trong lòng cảm thấy khó chịu.



Cô cũng là con gái mà!



Khi nào cô mới có thể giống Hạ đại tiểu thư trong xe, có thể được yêu mến và chiều chuộng như vậy nhỉ?



Tư Nhiên đợi Tiểu Cát xuống xe rồi, mới quay qua nói với Thẩm Hà: “Tiểu Hà, nói chuyện với em chút.”



Thẩm Hà liền làm mặt xấu, sau đó giơ hai ngón tay ở hai bên tay lên đỉnh đầu giả làm tai thỏ, ghé sát người qua rồi nói: “Anh Tiểu Nhiên, em sai rồi! Em không nên nói lung tung!”



Tư Nhiên thở dài, không biết phải làm gì hơn.



Ai biểu cô ấy là Thẩm Hà chứ?



Ai biểu anh nuông chiều cô từ nhỏ chứ?



“Được rồi, nếu đã biết sai rồi, thì sau này đừng phạm nữa, biết chưa?” Tư Nhiên cố tình làm mặt nghiêm.



“Biết rồi.” Tay Thẩm Hà vẫn để trên đầu giả làm tai thỏ: “Tiểu Hà biết lỗi rồi!”



Nhìn thấy Thẩm Hà nhõng nhẽo thế này, Tư Nhiên có giận mấy cũng hóa vui.




Tư Nhiên liền nói: “Ừ, mang vào đi.”



Tiểu Cát đẩy cửa, cầm theo một hộp giữ nhiệt đi vào.



Tiểu Cát nhìn thấy Thẩm Hà ngồi ở vị trí sofa, liền nhìn xuống đất, coi như không thấy gì hết, sau đó lấy thức ăn trong hộp giữ nhiệt ra, nói: “Ăn ngay khi nóng đi! Nguội rồi ăn không ngon đâu. Tôi xuống đây.”



Tiểu Cát nói xong liền quay lưng rời khỏi.



Thẩm Hà đảo một vòng mắt, rồi nói ngay: “Em xuống dưới rửa tay trước.”



Sau đó Thẩm Hà lon ton đi theo xuống tầng dưới.



Nhìn Tiểu Cát đi ở phía trước, Thẩm Hà xoay người, ngay lập tức đứng vững ngay trước mặt Tiểu Cát, cười hi hí nói: “Tôi có thể nói chuyện với cô không?”



Tiểu Cát kinh ngạc nhìn Thẩm Hà, Thẩm Hà nhanh chóng quơ tay nói: “Tôi không có ác ý gì đâu, thật đó! Tôi thề!”



Tiểu Cát lúc này mới gật đầu, nói: “Cô qua phòng tôi đi.”



Nói xong, Tiểu Cát quay người đi lướt sang bên cạnh Thẩm Hà xuống bên dưới, Thẩm Hà nhanh chóng bước theo sau, đi thẳng xuống tầng dưới.



Tầng hầm bên dưới được chia ra làm nhiều phòng ngủ.



Phòng Tiểu Cát là phòng nằm ở trên cùng.



Đẩy cửa phòng ra, cả căn phòng màu đỏ bầm mang lại một không khí ngộp ngạt và nghiêm túc.



Dù sao Thẩm Hà cũng làm về thiết kế, nên rất nhạy cảm với màu sắc, cô liền nhíu mày, nói: “Cô Tiểu Cát, sao cô lại bố trí căn phòng của mình một cách tối tăm ảm đạm thế?”



Tiểu Cát chỉ cười: “Cô cũng cảm thấy vậy à?”



Thẩm Hà gật đầu.



Tiểu Cát điềm đạm trả lời: “Tại vì, đây chính là thế giới trước đây của tôi!”



Thẩm Hà bất ngờ: “Hả?”



“Chắc Tư Nhiên không có nói với cô, tôi được cứu thoát từ chỗ này, đúng không?” Tiểu Cát chỉ vào cái gối dưới đất, nói: “Cứ ngồi tự nhiên, chỗ này của tôi không có gì đặc biệt hết.”



Thẩm Hà liền ngồi xuống đất, ôm lấy cái gối nhìn Tiểu Cát: “Tôi thật sự không biết chuyện đó. Nhưng chuyện anh Tiểu Nhiên đang bảo vệ cô, là điều rất chắc chắn.”