Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 1140 :
Ngày đăng: 13:44 30/04/20
“Không đâu!” Tư Nhiên phủ nhận ngay.
“Tại sao?” Thẩm Hà không từ bỏ hỏi: “Chị Tiểu Cát có vẻ rất tốt!”
“Đây không phải việc tốt hay không tốt, anh cũng rất tốt vậy em có thích anh không?” Tư Nhiên nhìn Thẩm Hà với ánh mắt sáng quắc.
Thẩm Hà ngây người, đây là câu hỏi gì vậy?
Sao đột nhiên lại chuyển sang người cô rồi?
Sao cô lại nằm không cũng trúng đạn thế này?
Tư Nhiên thấy Thẩm Hà không trả lời liền nhanh chóng cúi đầu nói tiếp: “Cho nên đây không phải vấn đề thích hay không thích mà là vấn đề có cảm giác hay không, em hiểu chưa”?
Thẩm Hà ngây ngốc gật đầu, vấn đề này sâu xa quá rồi!
Thẩm Hà thấy không hiểu lắm.
Thẩm Hà cúi đầu xuống ăn, ăn được mấy miếng liền không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi: “Anh Tiểu Nhiên, anh giận em à?”
Tư Nhiên giơ tay lên xoa đỉnh đầu Thẩm Hà cười nói: “Ngốc, sao lại thế được, ăn đi.”
“Vâng!” Lúc này Thẩm Hà mới ngoan ngoãn tiếp tục ăn.
Ăn xong Thẩm Hà nhìn Tư Nhiên đang ra hiệu lệnh ở trong phòng, chỉ huy họ làm một vài việc cô không hiểu.
Ban đầu Thẩm Hà ôm truyện tranh nằm trên sofa đọc say sưa, đọc được một lúc liền thấy buồn ngủ, thế là cô ôm truyện tranh ngủ quên mất.
Tư Nhiên lập tức nói với Tiểu Cát: “Bên này không cần cậu giúp nữa, cậu đến nói chuyện với Tiểu Hà đi.”
Tiểu Cát cắn môi, cô gật đầu với ánh mắt phức tạp.
Anh thật sự đối xử quá tốt với Hạ Thẩm Hà rồi, thà làm chậm tiến độ của mình cũng sợ lạnh nhạt với cô ấy.
Tiểu Cát quay người bước lên bậc thềm ngồi cùng Thẩm Hà.
Thẩm Hà đặc biệt yêu thích các người đẹp, cô tự nhiên dựa vào người Tiểu Cát nhẹ giọng nói: “Chị Tiểu Cát em xin lỗi, em không tác hợp được cho hai người.”
“Không sao đâu.” Ánh mắt Tiểu Cát tối lại: “Vốn dĩ chị không nên ôm hi vọng.”
“Không phải đâu.” Thẩm Hà sửa lại lời của cô: “Tình cảm vốn dĩ là như vậy, vừa gặp đã yêu là quá khó, vẫn là mưa dầm thấm lâu nhiều hơn. Giống như bố mẹ em vậy! Mẹ em ban đầu không thích bố em, thậm chí còn rất ghét bố em. Nhưng dần dần liền thấy bố em tốt sau đó hai người mới ở bên nhau. Còn cả cậu mợ em, năm đó khi mợ theo đuổi cậu, cậu em quả thật rất ghét mợ em. Nhưng mà mợ rất kiên trì, hơn nữa mợ vì theo đuổi cậu mà hi sinh rất nhiều, cũng nhượng bộ rất nhiều, cuối cùng cũng theo đuổi được cậu em. Ngoài ra còn rất nhiều ví dụ nữa, ví dụ như là bố nuôi với mẹ nuôi, cậu tư với mợ tư. Cả nhà em là toàn là ví dụ như vậy. Chị đừng dễ dàng bỏ cuộc! Anh Tiểu Nhiên là một người tốt, tương lai sẽ là một người chồng tốt một người ba tốt!”
“Vậy em đã thích ai chưa?” Ánh mắt của Tiểu Cát dịu đi mấy phần, cuối cùng cô cũng tin Thẩm Hà thực sự muốn giúp cô rồi.
“Có chứ.” Thẩm Hà cười hì hì trả lời: “Nhưng em không biết anh ấy là ai. Sinh nhật năm nào anh ấy cũng sẽ tặng em một món quà sinh nhật, sau đó viết một cái thiệp, tuy không có tình cảm gì nhưng anh ấy lại nói với em, anh ấy sẽ luôn đợi em ở một góc nào đó. Anh ấy biết tất cả về em nhưng lại chưa từng can thiệp vào cuộc sống của em. Em nghĩ mình đã thích anh ấy rồi.”
Tiểu Cát ngạc nhiên nhìn Thẩm Hà.
Thẩm Hà suy nghĩ rồi nói nói: “Nhưng em căn bản không biết anh ấy là ai nên chỉ có thể suy đoán từ nét chữ có hạn của anh ấy, anh ấy là người xấp xỉ tuổi em, trước đây rất xa, bây giờ rất gần em. Nhưng em lại không biết rốt cuộc anh ấy đang ở đâu. Chị Tiểu Cát, chị hạnh phúc hơn em rồi! Ít nhất chị còn biết người chị thích là ai, ở đâu, chị có thể nhìn thấy anh ấy, nghe thấy giọng nói của anh ấy, còn có thể đứng cùng với anh ấy, có thể cùng ăn, cùng chiến đấu với anh ấy. Còn em chỉ có thể đợi đến sinh nhật hàng năm mới có thể nhận được đôi câu vài lời của anh ấy.”
Tiểu Cát nói với vẻ không thể tin được: “Người em thích chỉ là một người hư cấu? Ngộ nhỡ người này không tồn tại thì sao?”
“Đúng vậy, em cũng nghĩ đến khả năng này rồi.” Thẩm Hà trả lời.