Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1196 :

Ngày đăng: 13:45 30/04/20


Vì vậy còn ai dám nữa!



Rút khỏi trại đông, đồng nghĩa với việc rời khỏi Học viện quý tộc Duệ Hà.



Phải biết rằng, tất cả học sinh bây giờ đều cảm thấy tự hào vì được theo học ở Học viện quý tộc Duệ Hà!



Bắt bọn họ thôi học, còn khó chịu hơn cả giết quách bọn họ đi!



Vì vậy, xin rút ư? Đừng đùa! Có chết cũng phải tiếp tục gắng gượng!



Thế là cả sân trường đều im lìm, không một ai rời đi.



"Nếu không ai muốn rút, vậy thì những người ở lại sẽ phải tuân thủ theo quy tắc của nơi này". Hạ Quốc Tường chậm rãi nói: "Tất cả rõ chưa?".



"Rõ!". Vài tiếng đáp lại thưa thớt.



"Các cô cậu nói gì? Tôi chưa nghe rõ". Hạ Quốc Tưởng giả vờ không nghe thấy, nói: "Nếu tôi không nghe được câu trả lời thỏa đáng, vậy thì mời về cho!".



"Rõ!". Cả sân trường đồng thanh đáp, âm thanh vang dội, hận không thể hét rách cả họng!



Lúc này Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt mới hài lòng gật đầu.



Vưu Tâm Nguyệt tiếp lời: "Sau đây tôi sẽ công bố một số quy tắc của đảo. Các bạn đều là học sinh cấp ba và bậc đại học chính quy của Học viện Duệ Hà, nói cách khác, các bạn đã sắp trưởng thành hoặc đã trưởng thành rồi. Vì vậy những quy tắc tôi sắp nói chắc hắn mọi người đều nghe hiểu".



"Có thể!". Sân trường lại vang lên tiếng trả lời đồng thanh.



Vưu Tâm Nguyệt rất hài lòng, tiếp tục thông báo: "Rất tốt, bây giờ tôi sẽ nói về một số quy tắc lớn và nhỏ của nơi này. Quy tắc lớn là: Không được xảy ra tranh chấp bằng vũ khí, các bạn có thể dùng tay chân mồm miệng đều không sao, duy chỉ không được dùng vũ khí để đánh nhau! Một khi bị phát hiện, lập tức bị trục xuất về đất liền, đồng thời hủy tư cách tham gia trại đông. Quy tắc nhỏ là: Sáng sớm năm rưỡi rời giường, sáu giờ ăn sáng, bảy giờ tập thể dục, hoạt động thể dục của các bạn chúng tôi không quan tâm, chỉ cần không bi phạm quy tắc lớn là được. Bữa trưa vào mười một rưỡi, thời gian dùng bữa là một giờ. Buổi chiều vẫn hoạt động tự do. Năm giờ chiều ăn tối. Buổi tối không giới nghiêm, các bạn có thể tự do ra vào, tất nhiên chỉ giới hạn trong hòn đảo này. Các bạn muốn đi cũng không được".



Trên sân lập tức có tiếng cười khẽ.
Sau đó đám học sinh bắt đầu tranh nhau đặt câu hỏi.



Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt thong thả giải đáp từng câu hỏi một.



Sau khi xong phần hỏi đáp, Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt phát hiện ra, câu hỏi tuy nhiều nhưng không hề lặp lại. Hơn nữa mọi người cũng rất tuân thủ thứ tự, một nhóm người hỏi xong, mới đến nhóm người tiếp theo.



Sau đó những người khác tiếp tục suy nghĩ xem còn gì bỏ sót, kịp thời hỏi bổ sung thêm.



Biểu hiện của đám học sinh trên đảo đều được truyền hình trực tiếp đến các bậc phụ huynh ở thành phố.



Khi phụ huynh thấy con mình ở trong hoàn cảnh xa lạ, chưa kịp thích ứng, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh đối phó, ai cũng cảm thấy cực kì tự hào!



Sau đó không hẹn mà đều cho rằng, đưa con vào Học viện quý tộc Duệ Hà là một sự lựa chọn không thể đúng đắn hơn.



Sau khi giải quyết xong tất cả các vấn đề của học sinh, trời cũng đã xế chiều.



Trong lòng mỗi người đều đã có tính toán, trại đông về sau nên trải qua như thế nào.



Nói cách khác, ở trên đảo bọn họ rất tự do.



Có thể tự do quyết định lúc nào làm việc gì, nhưng cũng có một vài khoảng thời gian cố định phải tuân thủ.



Cứ chấp hành kỷ luật, mọi thứ đều sẽ suôn sẻ.



Vi phạm kỷ luật, đến con ông trời cũng bị phạt!



Sau khi hiểu rõ điều này, mọi người liền bình thường trở lại.