Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 121 :

Ngày đăng: 13:30 30/04/20


Thẩm Thất đi theo Phùng Mạn Luân vào phòng.



Thức ăn quả nhiên được đem lên rất nhanh.



Người thừa kế của đệ nhất gia tộc của tỉnh Nghệ An, quả nhiên rất được nể mặt.



Người quản lí nhà hàng lễ phép mời hai người vào phòng.



Thẩm Thất bất chợt nói: “Anh tìm đâu ra nhiều chiếc xe đua như vậy vậy? Chẳng lẽ anh cũng là tay đua ư?”



Phùng Mạn Luân huơ tay nói: “Không, tôi chỉ là tập đoàn tài trợ sau lưng những tay đua đó thôi.”



Thẩm Thất há hốc mồm kinh ngạc.



“Mấy năm nay sự nghiệp mà tôi kinh doanh ở nước ngoài, đa số lấy những trận đua và tay đua làm chủ yếu. Nếu cô yêu thích xem đua xe, thì chắc cũng biết những tay đua và trận đua đó, sau lưng đều có tập đoàn tài trợ cả?” Phùng Mạn Luân nhìn Thẩm Thất.



Thẩm Thất gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Anh cũng rất tài giỏi mà!”



“Nghe được lời khen ngợi của cọ, tôi chợt cảm thấy vinh hạnh vô cùng.” Phùng Mạn Luân nghiêm túc nói.



Nhìn thấy sự nghiêm túc của anh ta, Thẩm Thất chợt cười lên: “Hôm nay thật sự vô cùng cảm ơn anh, đã thực hiện ước mơ từ rất lâu của tôi.”



“Vậy chúng ta huề rồi nhé?” Phùng Mạn Luân cố tình nói.



Thẩm Thất mỉm cười gật đầu: “Ừ, huề rồi. A đúng rồi, anh nói trạm đua kế tiếp ở Châu Âu, thật sự sẽ dùng những chiếc xe này sao?”



“Hửm? Cô có góp ý nào sao?” Phùng Mạn Luân nhíu mày nhìn Thẩm Thất: “Hay nói thử cảm nhận trực tiếp của cô xem nào. Tuy cô không phải người trong ngành, nhưng mà, nhiều khi trực giác của những người ngoài ngành cũng vô cùng quan trọng.”



Thẩm Thất huơ tay nói: |Tôi có thể có góp ý gì được chứ? Tôi chỉ cảm thấy những tính năng đua xe này thật sự đã được nâng cao rất nhiều rồi, nhưng cũng không nên bỏ qua tính an toàn của nó. Dù sao thì tay đua vẫn đáng quý hơn chiếc xe đua tốt.”



“Thật đúng là một cô gái tốt bụng.” Phùng Mạn Luân khẽ cười lên: “Nào, đến đây thưởng thức ly trà hoa này xem. Trà tuyết liên này được hái từ trên núi tuyết xuống đó, uống ngay tại mùa này, thì thích hợp nhất rồi.”



Thẩm Thất nhấp một ngụm, giơ ngón tay cái lên: “Đúng là ngon thật.”



Căn phòng kế bên, quả nhiên Hạ Nhật Ninh và Lâm Khê đang ngồi tại đó.



Lúc ở trong nhà, Hạ Nhật Ninh cũng đã truy hỏi Lâm Khê mấy câu.



Nhưng thời gian cách đây quá lâu, và lại lúc đó còn nhỏ, có rất nhiều chi tiết hắn vẫn không nhớ rõ lắm.



Cộng thêm những câu trả lời không chút sơ hở nào của Lâm Khẹ, khiến Hạ Nhật Ninh cũng không cách nào tìm được gì bất ổn.




Đôi mắt của Hạ Nhật Ninh híp lại, sát khí đằng đằng: “Mạn Luân cũng ở đây sao, đúng là trùng hợp mà. Phiền anh đã chăm sóc cho Tiểu Thất rồi.”



“Sao lại phiền được chứ? Tôi muốn còn không được nữa.” Phùng Mạn Luân khẽ cười lên: “Vốn dĩ bữa cơm này là do tôi muốn cám ơn Thẩm tiểu thư, nếu không phải lúc ấy Thẩm tiểu thư ra tay cứu tôi, thì e là bây giờ tôi cứ nằm thoi thóp trên giường mất thôi. Nhật Ninh, cô gái xinh đẹp bên cạnh anh là...”



Phùng Mạn Luân cứ soi mói vào nỗi đau của người khác.



Hắn vừa dứt lời, thì sắc mặt của những người tại đó đểu không dễ chịu gì mấy.



Lâm Khê chợt ôm lấy bắp tay của Hạ Nhật Ninh, ra vẻ ta đây nhìn Thẩm Thất một cái nói: “Tôi ra ngoài ăn cơm với anh Nhật Ninh. Thím cũng theo Phùng thiếu gia ra đây dùng cơm sao?”



Thẩm Thất nghe thấy Lâm Khê cứ kêu mình là thím, bèn bất lực lắc đầu, nói với Phùng Mạn Luân: “Chúng ta đi thôi.”



Phùng Mạn Luân tràn đầy ẩn ý nhìn Hạ Nhật Ninh một cái, dẫn theo Thẩm Thất xoay người rời khỏi.



Thẩm Thất vừa mới xoay người qua, còn chưa kịp bước đi thì cổ tay của cô đột nhiên bị chộp lại.



Một giây sau, sau lưng cô chợt đụng vào một bộ ngực vô cùng rắn chắc.



Giọng nói của Hạ Nhật Ninh truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Không làm phiền anh Mạn Luân nữa, để ta đưa vợ của ta về là được rồi.”



Phùng Mạn Luân lập tức thay đổi sắc mặt: “Ồ? cũng được, dù sao thì hai người thuận đường với nhau.”



Sau khi nói xong, Phùng Mạn Luân bèn xoay đầu qua nói với Thẩm Thất: “Thẩm tiểu thư, bữa sau tôi sẽ mời cô ăn cơm, cô thấy như thế nào?”



“Được.” Thẩm Thất vùng vẫy một cái, nhưng lại phát hiện không cách nào thoát khỏi sự khống chế của Hạ Nhật Ninh, chỉ có thể nói với Phùng Mạn Luân: “Hôm nay thật cám ơn anh.”



Phùng Mạn Luân cúi đầu chào ba người, sau đó dứt áo rời khỏi.



Đợi đến khi Phùng Mạn Luân đi khỏi, Hạ Nhật Ninh bèn nói với Lâm Khê: “Cô ra ngoài đợi trước đi.”



Lâm Khê vừa chu miệng ra, ngước đầu lên thì thấy khuôn mặt của Hạ Nhật Ninh vô cùng đáng sợ.



Lâm Khê bất chợt run lên, bỏ cánh tay của hắn ra ngay, sau đó cắn chặt môi liếc Thẩm Thất một cái, xoay người rời khỏi.



Thẩm Thất nhìn Hạ Nhật Ninh, ánh mắt của cô cứ bình thản tĩnh lặng như vậy.



Hạ Nhật Ninh ép sát Thẩm Thất vào tường, một tay vịn lên tường, hạ thấp người xuống, sau đó tiền gần đến Thẩm Thất nói: “Thẩm Thất, em muốn làm gì?”



Thẩm Thất bình tĩnh nhìn Hạ Nhật Ninh, thản nhiên trả lời: “Làm việc mà anh muốn em làm.”