Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 127 :

Ngày đăng: 13:30 30/04/20


Thẩm Thất đứng tại chỗ, có chút mơ hồ.



May mà cô đã dẫn theo Tiểu Hà, nếu không thì tới nơi này cho dù cô đào sâu ba tấc đất cũng không tìm thấy Thẩm Ân Ân.



Mấy người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề chạy tới trước mặt Thẩm Thất, lễ độ cung kính nói: “Phu nhân, cô tìm ai?”



Thẩm Thất mỉm cười đáp lại: “Thật xin lỗi đã làm phiền, tôi muốn tìm một người tên là Thẩm Ân Ân, cũng tầm tuổi tôi, hơi cao hơn tôi một chút, thân hình hơi gầy.”



Mấy người đó đồng thời nhìn về phía Tiểu Hà, Tiểu Hà khẽ vuốt cằm nói ra: “Vị này là nhị thiếu phu nhân của Hạ gia chúng tôi.”



Quả nhiên là vợ của Hạ Nhật Ninh!



Mấy người đàn ông kia không dám thất lễ, lập tức nói: “Nhị thiếu phu nhân mời vào trong. Trên đường lớn nhiều người phức tạp, chạm vào người rất nguy hiểm. Cô yên tâm đi, chúng tôi lập tức sẽ đưa người đến.”



Thẩm Thất gật đầu.



Rồng lớn không chèn ép rắn độc!



Thẩm Thất không muốn làm mọi chuyện phức tạp.



Thẩm Thất đi theo bọn họ, ở đây khá yên tĩnh, bọn họ dẫn Thẩm Thất đi đến phòng lớn nhất, xa hoa nhất.



Tiểu Hà nói mấy câu với vệ sĩ, mấy người vệ sĩ nhanh chóng tản ra, quan sát tình huống xung quanh.



Thẩm Thất không hiểu vì sao Tiểu Hà lại cẩn thận như vậy, nhưng hiện giờ cô cũng không muốn quản những chuyện này. Cô chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy Thẩm Ân Ân, nghe cô ta giải thích.



Không lâu sau, Thẩm Thất thấy Thẩm Ân Ân toàn thân tràn đầy khí tức phong trần xông từ cửa vào.



Thẩm Ân Ân vừa nhìn thấy Thẩm Thất, nước mắt liền lã chã rơi xuống.



Những ngày này, cô thật sự giống như rớt từ thiên đường xuống địa ngục.



Bị giày vò vô cùng.



Cô vô cùng hối hận về những hành động trước đây.



Nếu không phải chính cô tự mình tìm đường chết, thì cô cũng không tới mức như ngày hôm nay.



Thẩm Thất cũng kinh ngạc đến ngây người.




Thì ra là thế!



Thẩm Thất lập tức ngồi dưới đất, ôm đầu gối khóc không ra tiếng.



Nhiều năm như vậy, thì ra người thật sự có lỗi với cha mẹ lại chính là cô!



Không thể tha thứ! Không thể tha thứ được!



Nhìn thấy Thẩm Thất khóc lóc thương tâm như vậy, Thẩm Ân Ân có chút sợ hãi.



Thẩm Ân Ân chậm rãi ngồi xổm xuống, nói với Thẩm Thất: “Bọn họ vốn không phải là người tốt lành gì! Nếu không phải chiếm được tài sản của ba cô thì Thẩm gia sao có thể trở nên giàu có như vậy? Hiện giờ Thẩm gia xong rồi, ba tôi cũng nói tôi không còn trong trắng nữa, muốn bắt tôi đi tiếp mấy lão già kia! Tôi không đáp ứng thì ông ấy liền đánh tôi ngất xỉu! Sau khi tôi tỉnh lại thì đã ở chỗ này! Thẩm Thất, cô mau cứu tôi! Tôi đã nói tất cả mọi chuyện tôi biết cho cô, xin cô mang tôi đi! Tôi không muốn ở chỗ này, tôi không muốn cả đời không thấy ánh sáng mặt trời!”



Thẩm Thất ngước mắt nhìn Thẩm Ân Ân.



Nhìn Thẩm Ân Ân hoảng sợ như vậy, Thẩm Thất rất muốn xông lên đánh cho cô ta một cái tát.



Nhưng tát cô ta một cái thì đã sao?



Mẹ cô đi rồi.



Cha cô chết rồi.



Anh trai bệnh rồi.



Mọi chuyện đều không thể cứu vãn.



Cái gì cũng không còn...



Vốn cho là cuộc đời cô đã đủ u ám, nhưng không ngờ, vận mệnh của cô còn thảm thương hơn rất nhiều.



Chính cô, đã không còn gì nữa rồi...



Thẩm Ân Ân thăm dò vươn tay ra, túm lấy tay Thẩm Thất: “Thẩm Thất, nếu cô muốn báo thù thì hãy đi tìm Thẩm Cương! Là ông ấy vong ân phụ nghĩa, là ông ấy không nên có ý đồ với tài sản của ba mẹ cô! Tất cả đều không liên quan tới tôi!”



Thẩm Thất không lên tiếng.



Thẩm Ân Ân gấp gáp: “Thẩm Thất, cô đã đồng ý rồi! Cô bảo chỉ cần tôi nói tất cả mọi chuyện cho cô thì cô sẽ cứu tôi ra ngoài mà! Hay là như này, chỉ cần cô giúp tôi rời khỏi đây, tôi sẽ nói cho cô biết Thẩm Cương thích đến nơi nào nhất, được không?”