Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1305 :

Ngày đăng: 13:46 30/04/20


Vu Tiểu Uyển cũng sốt ruột: “Đúng vậy, sao còn không đuổi theo! A, Tiểu Cát hôm nay hình như còn phát sốt!”



Lúc này, Vương Nhất Khả thấy Tiểu Cát chạy ra ngoài, liền vội, anh ấy chạy rượt theo trước!



Thẩm Hà thực sự nhịn không nổi, vội nhảy ra, hét lớn với Tư Nhiên: “Anh nhanh đi đuổi theo Tiểu Cát! Cậu ấy còn đang phát sốt!”



Tư Nhiên ngây ra, quay người liền chạy ra ngoài.



Tiểu Cát rất ít khi phát sốt.



Nhưng mỗi năm đều có một khoảng thời gian phát sốt.



Đây là căn bệnh tích lũy lâu năm của cô ấy.



Khi cô ấy còn rất nhỏ, thì phải gánh chịu rất nhiều rất nhiều áp lực.



Lâu dần, người khỏe mạnh cũng mệt tới bệnh.



Cho nên, Tiểu Cát mỗi năm đến lúc này, sức khỏe đều sẽ rất yếu, thì sẽ thường hay phát sốt.



Một khi phát sốt, Tiểu Cát sẽ đặc biệt yếu đuối.



Lúc trước vào lúc này, bên cạnh Tiểu Cát sẽ có những bạn đồng hành khác bên cạnh.



Còn năm nay, bên cạnh cô ấy ngoài Tư Nhiên ra chẳng còn ai cả.



Mà chính là vừa rồi, Tư Nhiên còn nói lời khó nghe, tổn hại Tiểu Cát.



Cho nên Thẩm Hà vừa nhắc chuyện Tiểu Cát còn phát sốt, Tư Nhiên không có chút do dự gì, quay đầu đuổi theo.



Tiểu Cát lúc này thật sự phát sốt, hơn nữa nhiệt độ càng ngày càng cao.



Có lẽ do quá yếu đi, lại bị lời của Tư Nhiên đả kích, Tiểu Cát cảm thấy ánh nhìn của cô ấy trở nên mơ hồ rất nhiều.



Lý trí bảo cô ấy, cô ấy cần dừng lại, tìm nơi nghỉ ngơi thật tốt.



Nhưng trên tình cảm lại bảo cô ấy, trốn khỏi, trốn khỏi. Đừng nhìn thấy Tư Nhiên, đừng nhìn thấy anh ta!



Tiểu Cát chạy mãi chạy mãi, chạy ra khỏi khu vực quay phim của mình, trực tiếp xông qua khu vực quay phim kế bên.



Vừa hay, bên đó đang quay phim cung đình, có một hồ nhân tạo rất lớn trước mặt.



Muốn đi qua đó, chỉ có thể đi qua bằng chiếc cầu gỗ nhân tạo chật hẹp bắt ngang.



Thực ra cây cầu gỗ này không tính là hẹp lắm, chỉ là cần đi từ từ sẽ không sao.




Hiện trường đều tĩnh lặng.



Tất cả mọi người đều im lặng.



Cả người Vương Nhất Khả đều ngây người.



Người con gái cậu ấy thích, ôm lấy Tư Nhiên...



Đang kiss...



Tư Nhiên không ngờ rằng Tiểu Cát đột nhiên có dũng khí như thế tuy nhiên lần đầu cưỡng hôn cậu ấy.



Cậu ấy nhất thời cũng không đẩy Tiểu Cát ra.



Hai người cứ thế trong nước bờ hồ mà hôn nhau nồng thắm.



Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển họ cũng chạy sang, vừa hay thấy được cảnh này.



Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển hưng phấn mà nắm lấy tay đổi phương.



Họ cuối cùng có hy vọng rồi?



Vu Tiểu Uyển lớn tiếng nói với Tiểu Cát: “Tiểu Cát, cố lên!”



Thẩm Hà cũng la lớn théo: “Tiểu Cát, cố lên!”



Mọi người xung quanh bờ, không cần biết quen hay không quen, đều cùng hét lớn: “Tiểu Cát, cố lên!”



Tiểu Cát trong nước liền cười, cười mãi cười mãi liền rơi cả nước mắt.



Cô ấy dùng dũng khí lớn nhất cả đời này, nói với Tư Nhiên: “Nhiên, tớ thích cậu!”



Tư Nhiên ngây ra, không biết nên trả lời như thế nào.



Tiểu Cát tiếp tục nói: “Tớ biết trong lòng cậu bây giờ còn người khác, tớ biết cậu nhất thời chưa thể nào mà tiếp nhận tớ. Nhưng tớ chấp nhận chờ đợi tiếp, chờ và cứ chờ mãi! Chỉ là bây giờ tớ không muốn im lặng không muốn giả vờ không quan tâm tiếp nữa! Tớ muốn nói, tớ rất để tâm! Mỗi lần tớ thấy cậu nhớ người khác, tim tớ sẽ rất đau. Nhiên, buông tha chính mình, cũng cho tớ một cơ hội, cho hai chúng ta một cơ hội! Có lẽ, chúng ta lầm lỡ nhau, thì chúng ta không thể nào trở về với với bây giờ nữa!”



“Nói hay lắm!” người trên bờ không ngừng vỗ tay.



Mọi người đều không quay phim nữa, diễn viên đóng vai với phong cách khác nhau của các đoàn phim đều dồn qua, đều cổ vũ cho Tiểu Cát!



Trong thời đại không tin tưởng vào tình yêu này, còn có người yêu chân thật như vậy, bản chất đây là khích lệ mọi người!



Khích lệ đối phương, cũng là khích lệ bản thân.