Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 1328 :
Ngày đăng: 13:47 30/04/20
Tư Nhiên nhìn Mai Linh khóc đến nỗi này, trong lòng cũng xót xa.
Bỏ đi, bỏ đi.
Dù sao cũng tới rồi, thì tiễn ông ta lần cuối đi.
Xem như cắt đứt một cách dứt khoát cho mối quan hệ ruột thịt này.
Nếu như là Tư Nhiên ngày xưa, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Nhưng từ khi trải qua vụ việc của Thẩm Hà và Tiểu Cát, Tư Nhiên đã trở nên chững chạc hơn với những chuyện như thế này rồi.
Anh không còn lạnh lùng nữa, nhưng cũng sẽ không nhân từ.
Chỉ là, trở nên chững chạc hơn.
Tư Nhiên đưa tay đẩy cửa vào, Bác sĩ và y tá trong phòng từ từ lùi qua một bên.
Bọn họ đều biết, Mai Tùng Lâm thật sự không còn sống nổi nữa rồi.
Sự tỉnh táo trước mắt, chắc sẽ không kéo dài được bao lâu.
Cho nên, bọn họ đã nhường thời gian còn lại cho người thân trong gia đình ông ấy.
Đợi khi trong phòng chỉ còn Mai Tùng Lâm và Tư Nhiên, hai người đàn ông đã nhìn nhau rất lâu, rồi Mai Tùng Lâm mới nhẹ nhàng đưa ngón tay lên, đặt lên cổ họng để ráng thốt ra một từ: Ngồi.
Và thế là Tư Nhiên ngồi xuống trước mặt Mai Tùng Lâm, cuối đầu nhìn vào người đàn ông già yếu đến nỗi không còn nhìn rõ được gương mặt.
Trong lòng Tư Nhiên thầm nghĩ, nếu như mẹ mình mà nhìn thấy dáng vẻ của Mai Tùng Lâm hiện giờ, không biết sẽ nghĩ gì nhỉ?
Chắc là, sẽ cảm thấy lúc trước mắt mình bị mù rồi chăng?
Mai Tùng Lâm vẻ mặt khao khát nhìn con trai mình, muốn đưa tay lên chạm vào mặt anh ấy, nhưng lại không đủ dũng khí, và cũng không còn sức để làm vậy.
Thật ra Tư Nhiên cũng có chút đồng cảm với người phụ nữ này.
Chỉ tiếc là, cuộc sống là do bà ta chọn, không đỗ lỗi cho người khác được.
Sau khi Mai Linh dìu mẹ mình vào trong, không được bao lâu, Tư Nhiên đã nghe tiếng khóc thét bên trong vọng ra.
Tư Nhiên không hề dừng bước, mà tiếp tục bước thẳng ra ngoài.
Anh biết, lần này Mai Tùng Lâm, thật sự phải ra đi rồi.
Người ba sinh học đó, cuối cùng đã đi đến một thế giới khác rồi.
Trong đáy lòng của anh, không nói ra được cảm giác gì.
Vừa không vui vẻ, vừa không thoải mái.
Nhưng cũng không có tức giận.
Chỉ là cảm giác lẫn lộn thôi.
Tư Nhiên không muốn đi hỏi thăm hậu sự của Mai Tùng Lâm sẽ được tổ chức thế nào, khoảnh khắc mà anh quyết định mình theo họ Tư, anh đã không còn mối quan hệ gì với nhà họ Mai nữa.
Lần này anh ghé qua, chỉ vì đạo nghĩa làm người thôi.
Tư Nhiên ngồi trong xe, không khởi động xe, mà tự châm cho mình một điếu thuốc, nhưng không hút, chỉ để cho điếu thuốc tự tàn hết.
Tư Nhiên nhìn chẳm chằm vào điếu thuốc cho đến khi tàn, mới mang nó bỏ ra ngoài.
Ngón tay đút vào, lấy điện thoại ra, và gọi ngay cho Tiểu Cát: “Đang ở đâu? Tâm trạng của tôi tệ quá.”
Tiểu Cát bình tĩnh trả lời: “Gửi định vị cho tôi, đến liền.”