Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1380 :

Ngày đăng: 13:47 30/04/20


Hạ Thẩm Châu còn chưa nói xong, Văn Gian Thanh liền bán đứng: “Quá lắm nha. Hôm nay còn có vật đính ước cơ đấy. Huhu, Cái này chính là.”



Văn Gian Thanh lập tức cầm điện thoại của Hạ Thẩm Châu lên, phía trên là một cái móc trang trí nhìn cũng không phải là tuyệt đẹp cho lắm, lập tức liền lắc lư.



Vẻ mặt Thẩm Hà cũng đầy kinh ngạc: “Thẩm Châu, thật sự có vật đính ước này.” Thẩm Hà cười ha ha, nói: “Từ bé đến lớn em chưa từng nhận một món quà nhỏ nào mà người khác tặng, lần này nhận rồi, đây là thiên kim của nhà nào mà khiến em phân biệt đối xử thế? Chậc chậc chậc, hơn nữa đồ vật nhỏ nhìn không đẹp mắt này lại có thể khiến em xem như bảo bối, rõ ràng lần này là động tâm thật a.”



Hạ Thẩm Châu đỏ mặt, nói: “Chị, chị đừng nghe cậu ấy nói bậy.”



Văn Gian Thanh cười khà khà, nói: “Chị, em có nói bậy hay không thì chị thẩm vấn cậu ấy xem cái móc trang trí này là ai cho cậu ấy là biết mà.”



Thẩm Hà rất có hứng thú, nói: “Thú vị, thú vị. Hiện tại chị không nói chuyện với các em nữa. Thẩm Châu, lúc trở về báo cáo với chị chút nhé. Hôm nay chị phải đi ăn cơm với khách hàng trước đã.”



Thẩm Hà bây giờ mới nhớ tới mục đích mà mình đến đây, sau đó còn dặn dò vài câu: “Giản Thanh, chuyện của em, bản thân cũng phải cận thận một chút, việc gì cũng không được tùy tiện ra quyết định. Gặp phải chuyện chưa chắc chắn thì hỏi chị hoặc hỏi Thẩm Duệ. Nghe chưa?”



“Vâng, chị.” Văn Gian Thanh thành thật trả lời.



Thẩm Hà lúc này mới khua khua tay, để Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu rời khỏi.



Ngày hôm sau, Thẩm Hà liền gọi điện cho Hạ Thẩm Châu, hỏi về việc cái móc treo điện thoại.



Hạ Thẩm Châu cũng cảm thấy chuyện này không có gì, sau đó liền nói với Thẩm Hà.



Thẩm Hà nghe xong liền cảm thấy thú vị.



Sau đó rất nhanh liền cho người đi điều tra về cái người tên Ngu Vũ Mặc này.



Sau một hồi bỏ công sức, tư liệu cá nhân của Ngu Vũ Mặc đã được đặt trên bàn của Thẩm Hà. Ngu Vũ Mặc, mười sáu tuổi, là một học sinh lớp mười của trường Nhị Trung ở thành phố H. Về thành tích, không phải là quá tốt nhưng cũng không phải quá tệ. Dù sao trường Nhị Trung ở thành phố H cũng là trường cấp 3 trọng điểm của vùng, tỷ lệ đỗ đại học cao trên 80%. Nói cách khác, Ngu Vũ Mặc nếu luôn duy trì thành tích, sau này việc thi vào một trường đại học nào đó là không vấn đề gì.




Mộ Tiểu Vũ nghe thấy bọn họ cùng nhau đi hái dâu tây, nhất thời có chút ngồi không yên, nói: “Tớ cũng đi xem xem.”



Nói xong, Mộ Tiểu Vũ xoay người đi về phía vườn trái cây.



Sau khi Mộ Tiểu Vũ rời khỏi, Thẩm Tùng Tý trực tiếp mở miệng nói: “Các cậu ủng hộ ai?”



“Vy Vy.” Thẩm Viễn trả lời.



“Vy Vy.” Hạ Thẩm Châu trả lời.



Farina bất đắc dĩ trả lời: “Tớ cũng ủng hộ Vy Vy nhé.”



Thẩm Mạch vẻ mặt không biết gì: “Các cậu đang nói chuyện gì thế?”



Phạm Đậu Đậu, Phạm Đinh Đinh đang ngủ, bỏ phiếu trắng.



Thẩm Tùng Tý nói: “Vậy chuyện này phiền phức rồi. Bà ngoại Từ đã nói rõ là ủng hộ Mộ Tiểu Vũ.” Hạ Thẩm Châu cười khẽ, nói: “Thực ra chuyện này không phiền phức đâu. Phiền phức nhất là thái độ của Vy Vy kìa. Các cậu chẳng lẽ không phát hiện Vy Vy luôn trốn tránh Giản Thanh sao? Mấu chốt nhất vẫn là thái độ của Vy Vy. Chỉ cần Vy Vy gật đầu, những việc khác dễ xử lý thôi. Cho dù bà ngoại muốn gả Mộ Tiểu Vũ cho Giản Thanh, chỉ cần Giản Thanh không đồng ý, vậy là không thành rồi. Đừng quên, bố mẹ nuôi tớ còn chưa có thái độ gì. Ông ngoại tớ cũng chưa có thái độ gì. Còn nữa, mẹ tớ còn chưa nói gì mà.”



Thẩm Tùng Tý nghe xong, cũng đúng, thế là gật đầu nói: “Vậy bây giờ làm thế nào?”



“Rau trộn.” (*) Thẩm Viễn mở miệng nói: “Chuyện này để anh Giản Thanh tự xem đó mà xử lý đi.” Hạ Thẩm Châu cười ha ha nói: “Xem đi, những ngày tháng sau này mới gọi là náo nhiệt a. Giản Thanh xin chị chúng ta chuyển Vy Vy đến học viện quý tộc Duệ Hòa rồi. Chỉ cần chị chúng ta gật đầu, vậy sau này có kịch hay để xem rồi.”



***



(*): Lối chơi chữ đồng âm. Phía trên Thẩm Tùng Tý hỏi “Làm thế nào - /Zǎ bàn/”, phía dưới Thẩm Viễn trả lời: “Rau trộn - /Liáng bàn/”.